Tham gia nhóm Facebook ❤️
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
Cái Giá Của Giấc Mộng Hào Môn
Chương 3
[Mang thai là chuyện đại sự, tuyệt đối không được để lộ tin tức, không được cho người thứ năm biết.]
[Nếu bạn trai tao hỏi đến, tất cả mọi người trong phòng phải thống nhất lời khai và phối hợp với tao để lừa anh ấy!]
…
Tôi lướt qua ba nghìn chữ quy tắc mà cô ta liệt kê, không nhịn được mà bật cười. Hóa ra khi cạn lời đến tột cùng, người ta thật sự có thể cười được.
Người biết chuyện thì nghĩ cô ta là bà bầu, người không biết lại tưởng cô ta là hoàng đế!
Khi tôi trở về phòng, Tần Hoan và Trương Na đã cãi nhau với Đổng Nhiễm Nhiễm.
“Tao và Na Na mang cơm cho mày đã là tốt lắm rồi, mày còn chê này chê nọ. Thế sao mày không trả tiền cho bọn tao trước đi!”
Đổng Nhiễm Nhiễm nằm ườn trên giường, không thèm nhúc nhích.
“Nhìn cái bộ dạng dân chợ búa của chúng mày xem! Cả đời này đừng hòng có số phát tài!”
Tần Hoan tức đến mức giậm chân tại chỗ. Sinh hoạt phí của cô ấy vốn đã eo hẹp, thường ngày phải đi làm thêm mới đủ sống. Vậy mà một bữa trưa của Đổng Nhiễm Nhiễm đã bằng tiền ăn cả ngày của cô ấy!
Trương Na đảo mắt, lên tiếng khuyên giải: “Nhiễm Nhiễm, đều là bạn cùng phòng cả, bọn tao giúp mày cũng không có gì to tát. Nhưng mày không thể không trả tiền được, sinh hoạt phí tháng này của Tần Hoan sắp không đủ rồi…”
Đổng Nhiễm Nhiễm nhíu mày ngồi dậy, khuôn mặt quấn đầy băng gạc đối diện với họ.
“Chúng mày không thấy nội quy dành cho bà bầu trong nhóm chat à?”
“Bà bầu cần được giữ tâm trạng vui vẻ! Chúng mày có hiểu không hả!”
Tần Hoan bị chặn họng, không nói được lời nào, chỉ có thể hậm hực lườm cô ta. Đổng Nhiễm Nhiễm liếc mắt một cái đã thấy tôi vừa bước vào cửa.
“Này, Lâm Kiều, cherry của tao đâu?” Đổng Nhiễm Nhiễm ra vẻ ta đây, nhìn tôi.
Tôi nhướn mày, không hiểu cô ta đang nói gì. Lấy điện thoại ra xem, tôi mới phát hiện cô ta đã nhắn tin cho tôi ba phút trước.
Tôi khoanh tay trước ngực: “Sao thế? Đứa bé trong bụng mày là do tao bắn vào à?”
Tần Hoan và Trương Na sững sờ một lúc, sau đó không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Đổng Nhiễm Nhiễm trượt xuống giường một cách mượt mà, dù không thấy rõ mặt nhưng cũng cảm nhận được sự tức giận của cô ta.
“Lâm Kiều! Mày… Mày ăn nói bẩn thỉu thật đấy!”
Tôi không đáp lời, đi thẳng đến giường mình để thu dọn đồ đạc.
“Tao nói cho mày biết, bây giờ mày không hầu hạ tao cho tốt, đợi tao phất lên rồi, mày đến tư cách xách giày cho tao cũng không có đâu!”
Tay tôi vẫn không ngừng dọn dẹp: “Vậy thì đợi mày phất lên rồi hẵng nói.”
Đổng Nhiễm Nhiễm thấy tôi cứng mềm đều không ăn thua, tức đến nghiến răng nghiến lợi nhưng không làm gì được.
“Hừ, đúng là đồ không có tầm nhìn. Mày học nhiều sách vở như vậy thì có ích gì chứ? Phụ nữ ấy à, quan trọng nhất là lấy được một người chồng tốt. Muốn tự mình lăn lộn ngoài xã hội ư? Nằm mơ đi!”
4
Kể từ khi khuôn mặt của Đổng Nhiễm Nhiễm hồi phục, cô ta ngày càng trở nên đắc ý. Cả ngày không ăn mặc diêm dúa đi hẹn hò thì cũng lên mạng đăng bài “thả thính”, mơ mộng được một thiếu gia nhà giàu nào đó để mắt tới. Có thể nói là hành động trên mọi mặt trận.
“Anh yêu, hôm nay em không tiện lắm ~ Hay là để hôm khác nha ~”
Đổng Nhiễm Nhiễm ngọt ngào nói chuyện điện thoại với bạn trai. Bạn trai cô ta là con trai của một lãnh đạo trong trường, nổi tiếng là người chịu chi.
Đổng Nhiễm Nhiễm tất nhiên không thể dễ dàng vứt bỏ cái “máy ATM” này, chỉ có thể tạm thời giữ chân anh ta.
Tần Hoan khinh bỉ liếc nhìn cô ta một cái. Có bạn trai mà lại mang thai con của người khác, thậm chí còn lên ứng dụng hẹn hò để tìm đối tượng qua đêm, đúng là một chiếc “mũ xanh” to tướng.
Sau khi cúp điện thoại, Đổng Nhiễm Nhiễm lại bắt đầu uống thứ thuốc gia truyền bốc mùi hôi thối kia. Tôi nhíu mày chịu đựng, bắt đầu thu dọn hành lý. Tìm kiếm bấy lâu, cuối cùng cũng tìm được một căn nhà ưng ý, tôi đương nhiên phải nhanh chóng chuyển đi.
Thấy tôi hành động, Đổng Nhiễm Nhiễm cảnh giác hỏi: “Lâm Kiều, mày đang làm gì đấy!”
Tôi lười nói chuyện với cô ta, để tránh rước họa vào thân.
“Không lẽ mày định chuyển ra khỏi ký túc xá à!” Đổng Nhiễm Nhiễm hét lên. Không phải vì tôi quan trọng gì, mà là nếu thiếu tôi, cô ta sẽ mất đi một người để sai vặt. Hơn nữa, cô ta cũng sợ tôi sẽ đi nói lung tung…
Đổng Nhiễm Nhiễm nắm lấy cánh tay tôi, ánh mắt sắc lẹm.
“Tại sao mày lại chuyển ra ngoài ở? Chẳng lẽ mày cũng lấy được tinh trùng, muốn trở thành đối thủ cạnh tranh của tao à?!”
Đổng Nhiễm Nhiễm như đối mặt với kẻ thù lớn, nhìn tôi với vẻ mặt không thể tin nổi.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰