“Không, chúng ta gặp nhau ở đồn cảnh sát.”
Nói xong, mặc kệ lời chửi bới của Đổng Nhiễm Nhiễm, tôi xách hành lý và quay người rời khỏi ký túc xá. Tôi không định dễ dàng bỏ qua cho cô ta. Chỉ là mấy ngày nay tôi bận rộn với việc xét tuyển thẳng, nên dự định ngày mai sau khi gặp giáo viên chủ nhiệm sẽ tính tiếp.
Nhưng chưa kịp gặp giáo viên, tôi đã nhận được điện thoại của cô.
“Lâm Kiều, suất xét tuyển thẳng của em đã bị hủy rồi.”
5
“Cái gì?” Lòng tôi chùng xuống.
Chỉ mới nửa ngày trôi qua, tại sao lại có biến cố lớn như vậy. Cùng lúc đó, Trương Na gửi cho tôi một đường link. Tôi nhấp vào, hàng loạt những bình luận chửi rủa hiện ra trước mắt.
Hóa ra có kẻ đã đăng ảnh tôi thay quần áo trong phòng lên một diễn đàn chuyên bàn chuyện phiếm của trường. Trong ảnh, tôi để lộ nửa phần bụng, trông hơi nhô lên, giống hệt như đang mang thai ba tháng.
[Đại học là để học lên cao, chứ không phải là chỗ để sinh con đâu nhé.]
[Có chút liêm sỉ nào không, chưa cưới đã có chửa, đúng là nỗi nhục của trường chúng ta.]
[Thảo nào trường phải tăng thêm tiết tự học buổi tối, hóa ra là để kiểm soát tỷ lệ sinh sản à.]
[Sao tôi thấy cách ăn mặc này giống Lâm Kiều bên khoa Y thế nhỉ?]
[Bạn nói tôi mới để ý, hôm qua tôi còn thấy cô ấy đeo cái túi da nhỏ màu đen đó!]
[Lâm Kiều bình thường tỏ vẻ lạnh lùng khó gần, không ngờ lại phóng khoáng đến vậy ha ha ha.]
…
Những bình luận sau đó ngày càng trần trụi, tôi phải nén cảm giác buồn nôn để lướt qua thật nhanh. Nhìn từ góc chụp của bức ảnh, có vẻ như là do Đổng Nhiễm Nhiễm chụp lén.
Lúc này, Trương Na nhắn tin tới: [Lâm Kiều, chuyện này hình như đã lan ra ngoài rồi, bây giờ các tài khoản mạng xã hội của trường đều đã bị tấn công…]
Tôi nheo mắt lại.
Nếu cô ta không tự tìm đường chết, tôi chỉ cần đứng nhìn là đủ. Nhưng cô ta lại cố tình đổ nước bẩn lên người tôi, vậy thì đừng trách tôi không cho cô ta con đường sống.
Ngày hôm sau, dư luận trên mạng gần như đã lên đến đỉnh điểm. Tôi tìm đến giáo viên chủ nhiệm. Vừa bước vào văn phòng, tôi đã thấy vài giáo viên nam khác đang nhìn mình bằng ánh mắt nhờn nhợt.
“Lâm Kiều, bây giờ chuyện trên mạng em cũng đã thấy rồi. Em đã gây ra ảnh hưởng cực kỳ lớn cho nhà trường. Sau khi thảo luận, khoa quyết định hủy bỏ suất xét tuyển thẳng của em!”
Tôi giữ bình tĩnh, mạch lạc trình bày: “Thưa cô Dương, đầu tiên, em không hề mang thai. Đây là báo cáo xét nghiệm em đã làm sáng nay.”
“Thứ hai, những tin đồn trên mạng và diễn đàn đều là giả, đồng thời đã xâm phạm đến danh dự của em. Em có quyền truy cứu trách nhiệm pháp lý đối với kẻ tung tin đồn.”
Giáo viên chủ nhiệm nhíu mày, nhận lấy báo cáo xét nghiệm của tôi. Sau khi xác nhận không có sai sót, cô ngẩng lên nhìn tôi.
“Nhưng làm sao em biết ai là người đăng bài?”
Tôi thản nhiên nhận lại tờ giấy, quả quyết nói: “Đó chính là điểm cuối cùng em muốn nói. Em đã tìm ra người đăng bài rồi. Có trả lại công bằng cho em hay không là tùy thuộc vào cô thôi.”
Lúc Đổng Nhiễm Nhiễm đến, mặt mày cô ta hồng hào, rõ ràng là vừa đi hẹn hò về.
“Thưa cô, bạn trai em còn đang đợi dưới lầu. Cô tìm em có chuyện gì ạ?”
Cho đến khi nhìn rõ tôi cũng đang ở trong văn phòng, sắc mặt cô ta lập tức sụp đổ.
“Mày… sao mày lại ở đây!”
Tôi ngước mắt lên, đáp: “Không phải mày cũng đang ở đây sao.”
Giáo viên chủ nhiệm lên tiếng: “Đổng Nhiễm Nhiễm, Lâm Kiều nói bạn ấy không mang thai, và còn nghi ngờ bức ảnh đó là do em đăng lên.”
Đổng Nhiễm Nhiễm lập tức phủ nhận: “Em không hề làm chuyện đó, thưa cô, bạn ấy vu khống!”
Tôi lười phải đôi co nhiều với kẻ ngốc này.
“Vậy thì kiểm tra lịch sử trò chuyện đi.”
Nghe đến câu này, Đổng Nhiễm Nhiễm lập tức mất bình tĩnh, mồ hôi hột to như hạt đậu rơi xuống. Giáo viên chủ nhiệm cũng là người từng trải, cô nhìn Đổng Nhiễm Nhiễm với vẻ mất kiên nhẫn.
“Cùng sống trong một phòng, tại sao em lại có thể chụp lén ảnh riêng tư của bạn cùng phòng rồi đăng lên diễn đàn để dẫn dắt người khác!”
Đổng Nhiễm Nhiễm vốn quen nịnh nọt giáo viên, cô ta vội ôm lấy cánh tay cô, ấm ức nói: “Thưa cô, em xin lỗi ạ. Ai bảo Lâm Kiều ở trong phòng cứ luôn coi thường em. Em chỉ là đùa giỡn giữa bạn bè với nhau thôi, em cũng không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này…”
Nói đến cuối cùng, Đổng Nhiễm Nhiễm gần như khóc nức nở, trông như thể đã chịu oan ức tày trời. Giáo viên chủ nhiệm luôn đặt lợi ích của khoa lên hàng đầu, tự nhiên không muốn can thiệp vào những tranh chấp vặt vãnh của sinh viên.
Cô đóng vai người hòa giải: “Thôi được rồi, Lâm Kiều à, em xem như bạn Đổng Nhiễm Nhiễm xin lỗi em một cách tử tế, chuyện này coi như cho qua nhé. Tin đồn trên mạng rồi sẽ nhanh chóng bị quên đi thôi, em cũng đừng để bụng quá.”
Nhưng Đổng Nhiễm Nhiễm lại ở một góc mà giáo viên không nhìn thấy, đắc ý liếc nhìn tôi một cái.
Tôi thu lại ánh mắt, nhìn về phía giáo viên chủ nhiệm.
“Không, chuyện này không thể cho qua được.”
“Việc Đổng Nhiễm Nhiễm vu khống em, tạm thời gác lại.” Tôi từ từ nhìn về phía Đổng Nhiễm Nhiễm, cười như không cười nói: “Người mang thai không phải là em, mà là cô ta.”
6
Câu nói bình thản của tôi như một tảng đá khổng lồ ném vào lòng mỗi người trong văn phòng, tạo nên một cơn sóng dữ dội.
Giáo viên chủ nhiệm trợn tròn mắt: “Cái… cái gì?”
Đổng Nhiễm Nhiễm đột nhiên lao tới, định bịt miệng tôi.
“Mày nói bậy bạ gì đó!” Cô ta điên cuồng nháy mắt với tôi, hận không thể trừng cho hai con mắt rơi ra ngoài.
Tôi làm như không thấy, trực tiếp lấy bằng chứng từ trong túi ra – báo cáo khám thai của cô ta. Đổng Nhiễm Nhiễm nhìn thấy tờ giấy quen thuộc, trong mắt loé lên một tia hoảng loạn. Nhưng rất nhanh sau đó, cô ta trở nên tức giận.
“Lâm Kiều, con khốn mày dám ăn cắp đồ của tao?!”
Tôi cười và nhìn về phía giáo viên chủ nhiệm: “Xem kìa, cô ta thừa nhận đó là giấy khám thai của mình rồi.”
Đổng Nhiễm Nhiễm lúc này mới nhận ra mình đã mắc bẫy của tôi, trong cơn tức giận liền lao tới giơ móng vuốt về phía tôi. Tôi khéo léo né được, suýt chút nữa khiến cô ta đâm vào góc bàn sắc nhọn.
Giáo viên chủ nhiệm lật qua lật lại tờ giấy, khuôn mặt già nua ngày càng sa sầm.
“Đổng Nhiễm Nhiễm! Khoa chúng ta sao lại có một sinh viên như em!”
Đổng Nhiễm Nhiễm bị dọa sợ, chỉ có thể cắn răng cúi đầu.
“Thưa cô, em… em không cố ý…”
Tôi đúng lúc bồi thêm một câu: “Sao? Không cố ý mà bụng lại phình ra à? Lúc sung sướng sao mày không nói là không cố ý đi?”
Có lẽ lời tôi nói hơi thô thiển, khiến giáo viên chủ nhiệm cũng phải im lặng. Căn phòng bỗng chốc im lặng đến đáng sợ.
Cốc, cốc, cốc —
Cửa bị gõ vang, Trương Na xách chiếc hộp vải đen bước vào. Chúng tôi nhìn nhau cười, không cần nói lời nào cũng hiểu. Đổng Nhiễm Nhiễm vẫn cúi gằm mặt, không để ý đến sự xuất hiện của Trương Na.
Tôi thấy giáo viên chủ nhiệm có vẻ thắc mắc, bèn giải thích: “Đây là thú cưng nhỏ của bạn Đổng Nhiễm Nhiễm ạ.”
Giáo viên chủ nhiệm nhíu mày: “Ký túc xá có quy định rõ ràng, cấm nuôi thú cưng!”
Lúc này Đổng Nhiễm Nhiễm mới chú ý tới, vội vàng lao về phía Trương Na, định ngăn cản hành động của cô ấy. Nhưng Trương Na còn nhanh hơn, cô trực tiếp giật tấm vải đen xuống. Trong phút chốc, tất cả mọi người trong văn phòng đều bị ba con rắn dài trong hộp kính dọa sợ.
“Á!”
Giáo viên chủ nhiệm hét lên một tiếng thất thanh.
Tôi cười nói: “Đây chính là vị thuốc mà Đổng Nhiễm Nhiễm nuôi để sinh được con trai đấy ạ.”
Trương Na cười như không cười liếc nhìn Đổng Nhiễm Nhiễm. Cô bồi thêm: “Ngoài da rắn mới lột, bạn ấy còn phải uống đỉa khô, bọ cạp khô, giun đất, mào gà, gián khô. Khiến cho phòng ngày nào cũng hôi thối nồng nặc!”
Khóe miệng giáo viên chủ nhiệm giật giật, ánh mắt nhìn Đổng Nhiễm Nhiễm cũng thêm vài phần chán ghét. Một cô gái trông xinh xắn như vậy, sao lại có thể…
Đổng Nhiễm Nhiễm thấy những bí mật mình cố gắng che giấu đều bị tôi và Trương Na phanh phui, sắc mặt khó coi đến cực điểm.
Lúc này, một người đàn ông xông vào, không nói một lời mà tát mạnh vào mặt Đổng Nhiễm Nhiễm một cái. Tiếng tát giòn giã vang vọng khắp văn phòng. Đổng Nhiễm Nhiễm nhìn rõ người đến, sợ đến mức suýt khuỵu xuống.
“Anh… anh yêu… sao anh lại đến đây?”
Ngô Lâm mặt mày tím tái, ánh mắt đầy vẻ hung tợn.
“Đồ tiện nhân này, tao đối xử tốt với mày như vậy, mà mày dám cắm sừng tao!”
Giáo viên chủ nhiệm biết Ngô Lâm là con trai của lãnh đạo trường, nên cũng không tiện nói gì. Đổng Nhiễm Nhiễm khóc như mưa, không biết là do sợ hãi hay vì lý do gì khác, cả người mềm nhũn ra sàn.
“Không phải đâu… anh yêu, anh nghe em giải thích.”
Ngô Lâm tiện tay vớ lấy cốc nước trên bàn, trong cơn tức giận ném mạnh xuống đất. Chiếc cốc thủy tinh vỡ tan thành từng mảnh khi chạm đất.
“Á!”
Những mảnh vỡ văng lên không trung, cạnh sắc lẹm cứa vào má Đổng Nhiễm Nhiễm. Vệt máu đỏ tươi từ từ chảy xuống, trông vô cùng đáng sợ.
“Mặt của tôi! Mặt của tôi!” Đổng Nhiễm Nhiễm điên cuồng lục lọi túi xách tìm chiếc gương nhỏ.
Ngô Lâm bỏ lại một câu chia tay rồi vừa chửi bới vừa bỏ đi. Giáo viên chủ nhiệm ho khan một tiếng, vẻ mặt không hài lòng nhìn tôi, như thể tôi mới là kẻ chủ mưu gây ra tất cả mọi chuyện.
“Lâm Kiều, chuyện này đến đây là kết thúc. Trường chúng ta không thể có thêm bê bối nào nữa!” Giọng cô nghiêm nghị, không cho phép ai phản đối.
Tôi nghiêng đầu nhìn chiếc bàn nhỏ cạnh cửa, trên đó đột nhiên xuất hiện một chiếc điện thoại. Và trên màn hình điện thoại, chính là giao diện của một buổi phát trực tiếp.
Tôi mỉm cười, nhưng ý cười không chạm đến đáy mắt.
“Hình như, không kịp nữa rồi.”
7
Số người xem trong phòng livestream lúc này tăng vọt. Những tin đồn về tôi trên mạng nhanh chóng lắng xuống, thay vào đó là toàn bộ hành vi của Đổng Nhiễm Nhiễm. Chưa chồng đã có con, hãm hại bạn cùng phòng, vu khống bạn học, ngoại tình rồi cãi vã…
Trong mắt giáo viên chủ nhiệm lóe lên một tia lạnh lẽo.
“Lâm Kiều, em đặt hình ảnh của nhà trường ở đâu!”
Tôi nghiêng đầu, thắc mắc hỏi: “Thưa cô, không phải chính cô đã nói sao? Tin đồn trên mạng rồi sẽ nhanh chóng bị quên đi thôi, cô cũng đừng để bụng quá.”
“Em!”
Giáo viên chủ nhiệm bị nghẹn họng không nói nên lời, lườm tôi một cái, rồi lại nhìn khuôn mặt bê bết máu của Đổng Nhiễm Nhiễm với vẻ đau đầu.
Tôi chỉ vào chiếc điện thoại bên kia, cười nói: “Thưa cô, cư dân mạng đều đang xem đấy ạ. Cô có chắc là vẫn muốn tiếp tục hủy bỏ suất xét tuyển thẳng của em không?”
Chủ đề này vô cùng nhạy cảm. Những cư dân mạng chính nghĩa tự nhiên sẽ không ngồi yên.
Nếu cô ta còn dám hủy suất của tôi để bảo vệ Đổng Nhiễm Nhiễm, chỉ e rằng sẽ càng đẩy nhà trường vào tâm bão. Quả nhiên, giáo viên chủ nhiệm lập tức bình tĩnh lại.
Sau một lúc suy nghĩ, cô mới từ từ lên tiếng: “Chuyện này sẽ có một kết quả công bằng.”
Ngay trong ngày hôm đó, khoa đã ra thông báo, buộc Đổng Nhiễm Nhiễm thôi học và công khai xin lỗi tôi.
Lần tiếp theo tôi gặp lại Đổng Nhiễm Nhiễm là ở đồn cảnh sát. Tôi tố cáo Đổng Nhiễm Nhiễm về tội trộm cắp chiếc vòng vàng của mình. Giá trị tài sản bị trộm khá lớn, không còn là vụ án có thể giải quyết bằng hình thức tạm giữ hành chính nữa.
Nhưng Đổng Nhiễm Nhiễm không nói hai lời, ném thẳng một tờ giấy báo có thai cho nhân viên công vụ.
“Xin lỗi nhé, tôi là phụ nữ có thai, các người dám bắt tôi à!”
Sự việc lập tức rơi vào bế tắc. Tôi đã quên mất một điều – pháp luật không giam giữ phụ nữ mang thai và đang cho con bú. Đổng Nhiễm Nhiễm đắc ý nhìn tôi một cái, sự chế nhạo trong mắt không hề che giấu.
Sau khi ra khỏi đồn cảnh sát, tôi thở ra một hơi. Đổng Nhiễm Nhiễm đi theo sau, lớn tiếng chế giễu.
“Đồ ngu, mày báo cảnh sát thì đã sao? Mày làm gì được tao nào?”
“Đợi tao sinh được một thằng cu bụ bẫm, tao sẽ ‘mẹ sang nhờ con’. Đến lúc đó, ai dám không nể mặt ông chồng tỷ phú của tao chứ!”
Tôi ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang.
Rồi lẩm bẩm một mình: “Lạ thật, chưa đến giờ đi ngủ mà sao đã có người nằm mơ rồi?”
Đổng Nhiễm Nhiễm lúc này mới nhận ra, tức giận đỏ mặt.
“Mày!”
Nhưng cô ta nhanh chóng lấy lại vẻ đắc ý.
“Tao biết mày chỉ đang ghen tị vì tao sắp được gả vào nhà giàu thôi. Tao bị đuổi học thì đã sao? Ba năm sau mày cứ chờ xem. Lúc mày cầm tấm bằng thạc sĩ đi khắp nơi xin việc mà không được, thì bà đây đã sớm ăn sung mặc sướng rồi.”
“Đến lúc đó, dù mày có quỳ xuống liếm giày cho tao, tao cũng sẽ đạp mày ra thật mạnh!”
8
Vài tháng sau, tôi được xét tuyển thẳng vào chuyên ngành y khoa tốt nhất, theo chân giáo sư hướng dẫn tham gia vào một dự án nghiên cứu về một căn bệnh hiếm gặp. Cả nước chỉ có ba trường hợp mắc căn bệnh này, có thể nói là độ khó cực lớn và tỷ lệ thành công rất thấp.
Cho đến khi nhìn thấy bệnh nhân mắc bệnh hiếm, tôi mới đột nhiên nhận ra – một trong số họ chính là vị tỷ phú mà Đổng Nhiễm Nhiễm đã cho tôi xem ảnh mấy tháng trước!
Tôi kinh ngạc nhìn bức ảnh điển trai đó, khó có thể tưởng tượng được một người đàn ông đẹp trai và giàu có như vậy lại mắc một căn bệnh hiếm gặp bẩm sinh!
Trong phút chốc, tôi lập tức hiểu ra tại sao hắn lại đi hiến tinh, và cũng hiểu ra tại sao ở kiếp trước hắn lại đột nhiên cho xét nghiệm ADN và triệu tập hơn một trăm đứa con ruột của mình về!
Hắn muốn lấy những đứa trẻ đó để làm đối tượng nghiên cứu!!
Càng nghĩ càng thấy kinh hãi, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra. Vị tỷ phú đã đầu tư vào dự án của chúng tôi một số tiền lên đến bảy con số, có thể nói là đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết.
Tôi tính toán thời gian, lúc này có lẽ Đổng Nhiễm Nhiễm cũng đã sinh được “thằng cu bụ bẫm” như ý nguyện. Để cứu những đứa trẻ đó, tôi phải tìm ra phương pháp chữa trị căn bệnh hiếm này trước khi quá muộn!
Kể từ ngày đó, ngoài ăn và ngủ, tôi gần như vùi mình trong phòng thí nghiệm. Ngay cả giáo sư hướng dẫn cũng phải khuyên tôi: “Lâm Kiều, dự án này không thể vội được. Em còn trẻ, phải đặt sức khỏe lên hàng đầu.”
Miệng tôi thì vâng dạ, nhưng thực tế vẫn ngày đêm lao vào nghiên cứu. Giáo sư rất coi trọng tôi, đã thành lập một nhóm nghiên cứu với tôi làm nòng cốt và bổ nhiệm tôi làm nhóm trưởng.
Ba tháng sau, nhóm nghiên cứu của tôi đã đạt được những thành quả bước đầu trong việc nghiên cứu căn bệnh hiếm. Có thể nói, việc tìm ra phương pháp chữa trị chỉ còn là vấn đề thời gian.
Ngày hôm đó, sau khi kết thúc thí nghiệm, tôi nhận được điện thoại của Trương Na. Trương Na nói với tôi rằng Đổng Nhiễm Nhiễm vì chưa chồng đã có con nên bị gia đình đuổi ra khỏi nhà. Sau khi sinh con, cô ta đã bế đứa bé đến nhà của vị tỷ phú.
Ai ngờ, bên ngoài nhà hắn lại có một hàng dài người đang xếp hàng – đó đều là những người phụ nữ đang chờ đợi để “mẹ sang nhờ con”. Và Đổng Nhiễm Nhiễm, đã xếp hàng ở số 103.
Sau khi cúp điện thoại, tôi đi vào nhà vệ sinh, nhưng bất ngờ nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“Anh Vương, anh cho em thêm chút thời gian nữa đi. Em vừa mới sinh con xong, trong tay thực sự không có nhiều tiền như vậy.”
“Hay là anh đợi em đưa con đi nhận tổ quy tông, đến lúc đó em nhất định sẽ trả tiền cho anh.”
Tôi nhướn mày.
Là Đổng Nhiễm Nhiễm.
Tiếng khóc của một đứa trẻ sơ sinh vang lên, vô cùng chói tai. Đổng Nhiễm Nhiễm cúp điện thoại rồi vội vàng bế đứa bé lên, dỗ dành trong lòng. Tôi đứng bên ngoài cửa không vào, ngạc nhiên vì không ngờ Đổng Nhiễm Nhiễm lại làm lao công trong tòa nhà thí nghiệm này. Nhưng nghĩ lại một chút, tôi cũng lập tức hiểu ra.
Cô ta không có bằng cấp, lại đầy tai tiếng. Nếu không làm những công việc tay chân, ai sẽ thuê cô ta chứ? Hơn nữa, tòa nhà thí nghiệm của chúng tôi không phân biệt đối xử về bằng cấp, còn đối xử tốt với các gia đình đơn thân và người khuyết tật, đãi ngộ cũng rất tốt.
Có lẽ khoản vay nặng lãi để sinh con và phẫu thuật thẩm mỹ của Đổng Nhiễm Nhiễm vẫn chưa trả hết. Cũng khó trách cô ta lại chọn đến đây.
Cuối cùng, tôi vẫn không bước vào gặp cô ta.
Tối hôm đó, tôi viết ngay một lá thư khiếu nại – nhân viên vệ sinh chăm sóc con trong giờ làm, ảnh hưởng đến công việc thí nghiệm.
Ngày hôm sau, tôi nghe được tin.
Đổng Nhiễm Nhiễm đã bị sa thải.
9
Tôi đẩy nhanh tiến độ nghiên cứu và một tháng sau đã thành công tìm ra phác đồ điều trị. Tôi cứ ngỡ những đứa trẻ kia từ nay sẽ được bình an, nào ngờ lại có kẻ nói với vị tỷ phú rằng: “Cần phải có người thân ruột thịt trực hệ hiến tạng.”
Ngay trong ngày, vị tỷ phú khẩn cấp cho xét nghiệm ADN và triệu tập tất cả những đứa trẻ về. Trong danh sách đó, hắn lại chọn đúng đứa con của Đổng Nhiễm Nhiễm.
Lúc vị tỷ phú đưa Đổng Nhiễm Nhiễm và đứa bé đến bệnh viện, tôi đã không còn nhận ra cô ta nữa. Cả người Đổng Nhiễm Nhiễm từ trên xuống dưới đều là hàng hiệu xa xỉ, ngay cả chiếc khăn lụa lau tay cũng là phiên bản giới hạn của một thương hiệu cao cấp.
Có thể nói, Đổng Nhiễm Nhiễm đã thực hiện được ước mơ của mình – trở thành một mệnh phụ phu nhân.
Đổng Nhiễm Nhiễm nhìn thấy tôi trong bộ quần áo bình thường, ánh mắt đầy vẻ thương hại. Tôi muốn lại gần nói với cô ta vài câu, nhắc nhở rằng tất cả đều là một cái bẫy, nhưng lại bị vệ sĩ của cô ta đẩy ra, không thể đến gần.
“Này, bạn học cũ, mày ăn mặc trông thảm hại quá nhỉ.”
“Không phải mày tốt nghiệp thạc sĩ sao? Sao lại ra nông nỗi này?”
Trong lời nói, toàn là sự khinh miệt và coi thường dành cho tôi.
“Lâm Kiều! Đừng làm bẩn mắt tao!”
Tôi không nhịn được lên tiếng nhắc nhở: “Cẩn… ưm ưm…” Miệng tôi bị bịt chặt.
“Mày có biết bây giờ tao đã ‘mẹ sang nhờ con’ rồi không!” Cô ta xoay một vòng, chỉ vào những logo to đùng trên người mình.
“Đồ nhà quê, thấy chưa, đây là cái gì! Hàng hiệu! Mày đi làm cả đời cũng không mua nổi đâu!”
“Tao đã nói rồi mà, kể cả tao không học xong đại học, tao vẫn là người trên vạn người. Mày đến tư cách liếm giày cho tao cũng không có, mày dựa vào đâu mà xuất hiện trước mặt tao?”
Thấy tôi không chịu đi, Đổng Nhiễm Nhiễm lập tức sốt ruột.
“Lâm Kiều! Sao mày vẫn mặt dày như vậy, bệnh viện này là do chồng tao đầu tư xây dựng, mày dựa vào đâu mà ở đây!”
“Tao lấy thân phận nữ chủ nhân ra lệnh cho mày cút ngay lập tức!”
Đến lúc tôi được vệ sĩ buông ra, đã không còn thấy bóng dáng của cô ta, vị tỷ phú và đứa bé đâu nữa.
10
Ca phẫu thuật kéo dài suốt bảy tiếng đồng hồ mới hoàn thành.
Tôi nhìn thấy Đổng Nhiễm Nhiễm bị trói chặt ở một góc. Tóc tai cô ta rối bù, ánh mắt đỏ ngầu, miệng bị nhét một miếng giẻ không rõ là gì, hoàn toàn không còn vẻ kiêu ngạo lúc trước.
Một tháng sau, sức khỏe của vị tỷ phú đã hồi phục như cũ. Nghe nói, hắn quay đầu đã ném Đổng Nhiễm Nhiễm ra khỏi nhà. Đổng Nhiễm Nhiễm ôm xác đứa bé, canh giữ trước cửa nhà hắn suốt ba ngày ba đêm. Vị tỷ phú không hề động lòng, cô ta liền biến mất không thấy tăm hơi. Không biết là để trốn nợ nặng lãi hay là để trốn tránh án tù vì tội trộm cắp.
Hôm đó, tôi vẫn như thường lệ vùi mình trong phòng thí nghiệm. Không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, sau một trận náo loạn, một người phụ nữ điên cuồng tóc tai rũ rượi xông vào phòng thí nghiệm của tôi.
Nhìn kỹ lại, tôi mới phát hiện ra đó là Đổng Nhiễm Nhiễm.
Tay cô ta cầm một con dao, ánh mắt hung tợn, tràn đầy hận thù đối với tôi.
“Lâm Kiều, trả lại mạng con trai cho tao!”
Đổng Nhiễm Nhiễm chưa kịp lao tới đã bị bảo vệ của tòa nhà đè xuống đất.
Tôi cúi đầu nhìn Đổng Nhiễm Nhiễm đang gần như điên loạn.
“Tự làm tự chịu.”
Cuối cùng, Đổng Nhiễm Nhiễm bị kết án tù vì tội trộm cắp và cố ý giết người.
Cả cuộc đời này của cô ta, tầm thường vô vị, không làm nên trò trống gì.
Còn tôi, sẽ tỏa sáng rực rỡ trong lĩnh vực y học.
(Hết)