Còn khoản 300.000 tệ, nhà họ Cố đã xoay xở trả lại cho tôi trước ngày xét xử, sau khi chạy vạy vay mượn khắp nơi.
Khi nghe tuyên án, Trương Cầm ngất xỉu ngay tại chỗ.
Còn Cố Diễn thì quỵ xuống đất, không gượng dậy nổi.
Từ nay, trên người anh ta sẽ mãi mãi mang một vết nhơ hình sự.
Tương lai… hoàn toàn bị hủy hoại.
Bước ra khỏi tòa án, ánh nắng chói chang khiến tôi phải nheo mắt lại.
Chu Dật đứng cạnh, khẽ nghiêng người che ánh nắng cho tôi.
“Kết thúc rồi.” – Anh nói.
Tôi khẽ gật đầu, cảm giác như một tảng đá lớn trong lòng cuối cùng đã được dỡ bỏ.
Dù không thể đòi lại quả thận, nhưng kết quả này… tôi đã rất hài lòng rồi.
“Cảm ơn anh, Chu Dật.” – Tôi chân thành nói.
Chu Dật mỉm cười, vươn tay chỉnh lại những lọn tóc bị gió thổi rối trên trán tôi.
“Anh đã nói rồi — anh sẽ luôn giúp em.”
Cử chỉ của anh rất tự nhiên, ánh mắt lại dịu dàng đến lạ.
Tim tôi… khẽ lỡ một nhịp.
Trên đường trở về, Chu Dật bất chợt mở lời:
“Lâm Tịch.”
“Dạ?”
“Sau này… em định làm gì?”
Tôi khựng lại một chút, rồi cười chua chát.
“Còn có thể làm gì được nữa… Chăm chỉ đi làm, chăm sóc tốt cho mẹ em.”
Trải qua ngần ấy chuyện, tôi đã không còn đặt kỳ vọng gì vào tình yêu nữa.
Nhưng Chu Dật lại lắc đầu:
“Em xứng đáng có một cuộc sống tốt hơn.”
Anh dừng lại giây lát, như đang chọn lựa từ ngữ.
“Ví dụ như… yêu một người mà không cần phải hy sinh bản thân.”
“Tìm một người luôn đặt em lên hàng đầu.”
Anh quay sang nhìn tôi, ánh mắt sáng rực, chân thành đến mức khiến tim tôi như muốn tan chảy.
“Ví dụ như… anh.”
Tôi hoàn toàn sững sờ, đầu óc trống rỗng.
Bên trong xe, im lặng đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng hô hấp của cả hai.
Thấy tôi không đáp lại, Chu Dật có phần căng thẳng, tay nắm vô-lăng hơi siết chặt.
“Xin lỗi… có phải anh quá đường đột rồi không?”
“Chỉ là… anh không muốn bỏ lỡ em thêm lần nào nữa.”
Anh hít sâu một hơi, chậm rãi nói ra bí mật đã giấu kín nhiều năm.
Ngay từ thời đại học, anh đã thích tôi.
Anh nhớ rõ từng chỗ tôi hay ngồi trong thư viện, nhớ vị trà sữa tôi yêu thích, nhớ cả bài hát tôi từng thể hiện trong đêm hội chào tân sinh viên.
Anh từng định tỏ tình với tôi vào ngày tôi tốt nghiệp… nhưng rồi lại biết tôi đã ở bên Cố Diễn.
Vậy nên, anh chỉ có thể giấu kín tình cảm đó, chôn chặt nó trong tim.
Sau này, anh ra nước ngoài học tiếp, nghĩ rằng cả đời này sẽ không còn cơ hội gặp lại tôi nữa.
Không ngờ, số phận lại để chúng tôi tái ngộ.
“Lâm Tịch, anh biết em vừa trải qua một mối quan hệ rất tồi tệ, có lẽ em đã mất niềm tin vào tình yêu.”
“Anh sẽ không ép em. Anh sẵn sàng chờ.”
“Chờ đến khi em có thể tin vào tình yêu một lần nữa, chờ đến khi em sẵn sàng cho anh một cơ hội.”
Giọng anh dịu dàng, chân thành đến mức khiến lòng tôi chợt mềm lại.
Tôi nhìn anh, mắt dần hoe đỏ.
Thì ra… trong những năm tháng tôi không hề hay biết, luôn có một ánh mắt lặng lẽ dõi theo tôi.
Thì ra, tôi chưa bao giờ là người không được yêu.
Chỉ là… trước đây, tôi đã yêu sai người.
Tôi hít nhẹ một hơi, giọng nhỏ đi:
“Chu Dật… nếu một ngày em bị bệnh, anh có bỏ em để đi chăm sóc cô ‘em gái’ nào khác không?”
Anh không chút do dự, lắc đầu:
“Không đâu. Trong thế giới của anh, không có ‘em gái’ nào cả.”
“Nếu em cần tiền để cứu mạng, anh có mang đi mua túi xách cho người khác không?”
Anh bật cười:
“Tất cả tiền của anh… sẽ do em quản.”
Tôi nhìn anh, ánh mắt dịu lại:
“Vậy… nếu một ngày, người cần ghép thận là em… anh có sẵn sàng cho em quả thận của anh không?”
Câu hỏi này có phần sắc bén.
Nhưng Chu Dật lại nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi đưa ra một câu trả lời… khiến tôi bất ngờ:
“Anh sẽ không.”
Tim tôi… khẽ chùng xuống.
Nhưng anh lại nắm lấy tay tôi, nhìn thẳng vào mắt, nghiêm túc nói:
“Bởi vì anh sẽ không để em rơi vào tình cảnh đó.”
“Anh sẽ chăm sóc sức khỏe của em như chính sinh mệnh của anh vậy. Anh sẽ nhắc em đi khám định kỳ, ăn uống lành mạnh, ngủ đúng giờ, đủ giấc.”
“Lâm Tịch, anh sẽ không dùng sự hy sinh để chứng minh tình yêu. Anh sẽ dùng cả đời bảo vệ… để khiến em hạnh phúc.”
Nước mắt tôi cuối cùng cũng không kìm được mà lăn dài.