“Em gái xem này, mang những thứ này lên máy bay nặng lắm, em có thể không cần mang gì cả. Dù sao đến nước ngoài, chị dâu chẳng phải sẽ mua cho em đồ hiệu sao? Đúng không nào?”
“Chị còn chưa được dùng đồ hiệu bao giờ, ghen tị chết đi được!”
Nghe tôi tâng bốc, em gái tôi càng đắc ý hơn, miệng cười toe toét đến tận mang tai. Nó suy nghĩ một lát rồi chạy đến làm nũng với mẹ tôi. Mẹ tôi vỗ nhẹ vào đầu nó, cười gật đầu.
Thật là một khung cảnh mẹ hiền con thảo.
Được mẹ cho phép, em gái tôi lại chạy đi tìm anh trai. Anh trai tôi đương nhiên cũng mừng vì không phải dọn hành lý. Cả hai anh em họ đều lười biếng và ham hưởng thụ đến tận xương tủy.
Sáng sớm hôm sau, cả nhà họ lên đường. Trước khi đi, mẹ tôi còn không ngừng dặn dò.
“Mỗi ngày chỉ được bật điều hòa hai tiếng thôi, không có việc gì thì đừng ở nhà cho tốn điện. Mấy ngày bọn tao đi chơi, mày tự ra ngoài làm thêm kiếm ít tiền sinh hoạt đi, lớn tướng rồi cứ để bố mẹ nuôi mãi cũng không được.”
Tôi lặng lẽ nghe bà ta cằn nhằn xong, rồi tiễn họ ra cửa.
Đáng tiếc, dù tôi có làm gì đi nữa, họ cũng không bao giờ thấy được nữa rồi.
Tôi dọn dẹp sách vở rồi đến thư viện thành phố tự học.
Kiếp trước, tôi không hài lòng với trường đại học của mình và quyết định thi cao học để vào ngôi trường mơ ước, nhưng vì chuyến đi nước ngoài này mà mạng sống của tôi đã bị chôn vùi vĩnh viễn.
Lần này, không có họ, tôi nhất định sẽ chăm chỉ học hành để thi đỗ.
Tôi học ở thư viện đến hơn chín giờ, gọi đồ ăn ngoài rồi về nhà. Lấy ra chiếc điện thoại còn lại, tôi nhập địa chỉ của trang web bí mật.
Buổi livestream đã bắt đầu.
Lần này, tôi phải xem xem, bọn họ sẽ chết thảm thương đến mức nào!
4
Trong điện thoại, bố mẹ, anh trai và em gái tôi bị trói trong rừng. Chị dâu không vứt hành lý của họ đi, vì chị ta biết rõ bên trong chẳng có gì.
Em gái tôi nép vào lòng mẹ, run lẩy bẩy. Bố tôi sa sầm mặt, liên tục nhìn vào điện thoại. Nhưng tôi biết, chắc chắn không có tín hiệu.
Còn anh trai tôi thì chống nạnh, chỉ vào sâu trong rừng mà chửi rủa.
“Thằng nào đang giả thần giả quỷ đấy! Mày có biết tao là ai không? Vợ tao là ai không? Tao khuyên mày mau đưa bọn tao về!”
Không một lời đáp lại, mặt anh ta tái mét vì tức giận, chỉ có thể bất lực gầm thét.
Màn đêm dần buông, nhiệt độ trong rừng ngày một xuống thấp. Cả nhà họ chỉ có thể co cụm vào nhau để sưởi ấm.
Bụng họ đói cồn cào, vì trên máy bay họ chẳng ăn được gì.
Kiếp trước, họ chê đồ ăn trên máy bay khó nuốt, may mà tôi đã chuẩn bị cơm hộp từ trước.
Còn bây giờ, không có tôi, chắc hẳn họ đã nghĩ cố nhịn một chút, xuống máy bay là được ăn một bữa thịnh soạn.
Nào ngờ vừa xuống máy bay đã bị bắt cóc vào rừng.
Tôi nhìn dáng vẻ hoảng loạn của họ mà thấy ngon miệng lạ thường, bất giác ăn thêm mấy miếng cơm.
Em gái tôi đói không chịu nổi nữa, mặt trắng bệch, yếu ớt nói.
“Bố mẹ ơi, con đói quá.”
Mẹ tôi ôm chặt lấy nó, lòng lo như lửa đốt. Cùng là con gái của bà ta, vậy mà bà ta chưa từng một lần quan tâm xem tôi thế nào.
Bố và anh trai tôi đứng dậy, đi vào rừng tìm ít quả dại.
Không lâu sau, họ mặt mày tái mét chạy ra khỏi rừng, vừa chạy vừa gào lên.
“Chạy mau!”
Mẹ tôi và em gái vẫn còn ngơ ngác tại chỗ. Chỉ nghe thấy từng tràng tiếng thú gầm từ sâu trong rừng vọng ra.
Ngay sau đó, mấy con sói dẫn đầu lao ra, nhanh như tên bắn. Mẹ tôi đứng bật dậy, nhưng phát hiện em gái tôi vẫn ngồi lì ở đó.
Mắt thấy con sói sắp vồ tới, bà ta liền lao đến che chắn cho nó.