Tham gia nhóm Facebook ❤️
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
Màn Kịch Tái Hôn
Chương 1
1
Chiếc cốc hoạt hình màu hồng hình con thỏ trong tay tôi trông thật chói mắt.
Lớp men sứ bóng loáng, con thỏ nhe chiếc miệng đỏ choét, hai cái răng cửa to tướng vừa ngây thơ vừa ngu ngốc chìa ra.
Nó hoàn toàn không ăn nhập gì với những cuốn sách ngoại văn bìa mạ vàng, tỏa ra mùi mực cũ xung quanh.
Nó giống như một đứa trẻ đi lạc vào thế giới người lớn, ngơ ngác nhưng lại nổi bật một cách đầy khiêu khích.
Tôi cầm chiếc cốc, quay về phía người đàn ông sau bàn làm việc.
Hứa Vân Đình ngẩng đầu lên khỏi tờ báo tài chính, một tia sáng khó nhận ra lóe lên trong mắt hắn rồi nhanh chóng bị vẻ thờ ơ thường ngày che lấp.
Hắn đặt tờ báo xuống, day trán, một động tác ẩn chứa sự mệt mỏi đã được tính toán kỹ lưỡng.
“Điền Vân, vì em anh đã cắt đứt với cô ta rồi, em còn muốn thế nào nữa?”
Giọng hắn trầm thấp, mang theo vẻ bất đắc dĩ như đã phải nhai đi nhai lại nhiều lần. Hắn nói cứ như thể hắn mới là n ạ n nhân lớn nhất trong mối quan hệ này, còn tôi là kẻ được đằng chân lân đằng đầu, không biết điều.
Vì tôi.
Trái tim tôi như bị một cây kim băng đâm vào, một cơn đau nhói tuy nhỏ nhưng sắc lẹm.
Cảm giác ngột ngạt quen thuộc, dính nhớp lại trào lên từ dạ dày, tắc nghẽn nơi cổ họng.
Tôi nhìn hắn, nhìn khuôn mặt mà tôi đã yêu suốt mười năm giờ đây lại xa lạ đến đáng sợ.
Những ngón tay thon dài ấy đã từng dịu dàng lướt trên chân mày tôi, cũng từng gõ những lời lẽ yêu đương nóng bỏng và t r ầ n trụi cho một người phụ nữ khác trên bàn phím lạnh lẽo.
Nhưng tôi đã không mất kiểm soát như ba tháng trước. Tôi không gào thét, không ném chiếc cốc vào chiếc bàn gỗ gụ đắt tiền của hắn.
Tôi chỉ giơ nó lên, ánh mắt bình tĩnh, thậm chí có thể coi là ôn hòa.
“Em không muốn thế nào cả.” Giọng tôi ổn định đến lạ thường. “Chỉ là lúc dọn tủ sách em thấy nó nên hỏi anh một tiếng, chiếc cốc này còn cần nữa không.”
Tôi dừng lại một chút, rồi nói thêm như bất kỳ bà nội trợ tiết kiệm nào: “Để đây cũng chỉ bám bụi.”
Hắn có vẻ ngạc nhiên trước sự bình tĩnh của tôi. Ánh mắt dò xét của hắn dừng lại trên mặt tôi hai giây, cố gắng tìm kiếm dấu hiệu của một cơn bão sắp ập đến. Nhưng hắn chỉ thấy một sự tĩnh lặng sâu không thấy đáy.
“Chỉ là một cái cốc thôi mà.” Hắn xua tay, cầm lại tờ báo.
Tờ giấy phát ra tiếng sột soạt giòn tan, như thể đang xua đuổi một con côn trùng nhỏ khó chịu nào đó.
“Em không thích thì vứt đi. Chuyện nhỏ nhặt này không cần phải hỏi anh.”
Chuyện nhỏ.
Đúng vậy, một chiếc cốc là chuyện nhỏ.
Nhưng tôi vẫn nhớ blog được mã hóa kia.
Cái blog riêng tư cần xác minh hai lớp mà hắn tưởng tôi sẽ không bao giờ tìm thấy.
Trong đó, hết bài này đến bài khác, hắn gọi cô ta là “bé thỏ của anh”.
Hắn viết về vẻ nũng nịu của cô ta khi tặng hắn chiếc cốc này, viết về nước cô ta uống cũng có vị ngọt, viết về việc hắn trân trọng chiếc cốc này như thế nào, giống như trân trọng tình cảm “thuần khiết và mãnh liệt” giữa họ.
Tình yêu của hắn dành cho cô ta, chưa bao giờ là chuyện nhỏ.
Những ngón tay tôi đang cầm quai cốc khẽ siết chặt, đốt ngón tay trắng bệch, nhưng khuôn mặt vẫn không một gợn sóng.
“Được.” Tôi đáp một tiếng, giọng điệu không chút cảm xúc.
Chữ “được” này lại khiến hắn phải ngẩng đầu lên khỏi tờ báo một lần nữa. Ánh mắt đó mang theo một tia dò hỏi, một tia không chắc chắn.
Có lẽ hắn đã chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với những trận khóc lóc, chất vấn, và gào thét của tôi. Đó mới là Điền Vân mà hắn quen thuộc, là Điền Vân mà hắn tin rằng mình có thể kiểm soát.
Chứ không phải người phụ nữ điềm tĩnh đến kỳ lạ trước mặt hắn lúc này.
Tôi không nhìn hắn nữa, cầm cốc xoay người rời khỏi phòng làm việc.
Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt hắn dán chặt vào lưng mình, nặng trĩu những hoài nghi.
Tôi đã không vứt chiếc cốc vào thùng rác ngoài hành lang.
Tôi mang nó vào bếp.
Dòng nước ào ào xối vào thành cốc, con thỏ hoạt hình dưới làn nước trông càng thêm rực rỡ.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰