Tham gia nhóm Facebook ❤️
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
Màn Kịch Tái Hôn
Chương 3
…
Hai ngày sau, vào cuối tuần.
Hứa Vân Đình hiếm khi không có tiệc tùng, ở nhà chơi lắp ráp Lego với con gái Niệm Niệm. Tôi thì đang chuẩn bị đĩa trái cây trong bếp.
Chuông cửa vang lên.
Tôi lau khô tay rồi ra mở cửa.
Ngoài cửa là một chàng trai giao hàng trong bộ đồng phục, tay ôm một bó hồng đỏ rực rỡ. Mỗi đóa hoa đều nở rộ quyến rũ, như thể đã được tính toán cẩn thận. Giữa bó hoa là một tấm thiệp đen tinh xảo.
“Xin chào, hoa của ông Hứa Vân Đình, mời cô ký nhận.”
Tôi ký tên, nhận lấy bó hồng nặng trĩu. Thật chói mắt.
Hắn từng viết trong blog, cô ta thích hoa hồng đỏ nhất, nói rằng nó giống như “tình yêu rực cháy và không sợ hãi” của cô ta.
Niệm Niệm hào hứng chạy tới: “Oa! Hoa đẹp quá! Bố tặng mẹ ạ?”
Hứa Vân Đình ngẩng đầu lên khỏi đống Lego, nhìn thấy bó hoa trong tay tôi, sắc mặt đột nhiên thay đổi. Hắn gần như lao tới, giật lấy bó hoa, động tác mạnh đến mức làm rơi lả tả mấy cánh hoa.
“Ai gửi đến?” Giọng hắn căng thẳng, mang theo một sự run rẩy khó nhận ra.
“Người giao hàng mang tới, nói là gửi cho anh.” Tôi thản nhiên trả lời, quan sát từng thay đổi nhỏ trên khuôn mặt hắn.
Hắn vội vàng rút tấm thiệp đen ra. Chỉ liếc mắt một cái, sắc mặt hắn đã sa sầm. Hắn vò nát tấm thiệp trong lòng bàn tay, rồi cố nặn ra một nụ cười gượng gạo với Niệm Niệm:
“Niệm Niệm, con về phòng chơi một lát nhé, bố mẹ có chuyện cần nói.”
Gương mặt nhỏ nhắn của Niệm Niệm xịu xuống, con bé hoài nghi nhìn hắn rồi lại nhìn tôi, nhưng vẫn ngoan ngoãn về phòng.
Cánh cửa vừa đóng lại, vẻ ôn hòa trên mặt hắn lập tức biến mất, thay vào đó là một cơn giận dữ bị kìm nén, gần như sắp bùng nổ. Hắn gằn giọng, như một con thú gầm gừ: “Điền Vân! Là em làm phải không?! Em đã gửi cái gì cho cô ta?!”
Tôi đối mặt với ánh mắt của hắn, khóe môi nhếch lên một nụ cười mỉa mai lạnh lùng:
“Tôi gửi cái gì? Tôi chẳng qua chỉ là trả lại đồ của người khác bỏ quên trong nhà tôi mà thôi. Sao? Cô ta nhận được ‘món đồ cũ’ này, cảm động quá nên vội vàng đáp lễ à?”
“Em!” Gân xanh trên trán hắn nổi lên, hắn tiến lên một bước, gần như muốn túm lấy vai tôi, nhưng lại cố gắng kìm lại.
“Tại sao em lại làm vậy?! Anh và cô ta đã kết thúc rồi! Em làm thế này chỉ khiến cô ta hiểu lầm! Khiến mọi chuyện trở nên phức tạp hơn thôi!”
“Hiểu lầm?” Tôi bật cười khe khẽ, tiếng cười không có một chút hơi ấm. “Hiểu lầm cái gì? Hiểu lầm rằng anh tình cũ khó quên, dùng cách này để ám chỉ cô ta? Hứa Vân Đình, hai người đã kết thúc hay chưa, trong lòng anh rõ, trong lòng cô ta cũng rõ. Nếu không, sao chỉ một chiếc cốc đã khiến cô ta rối loạn, gửi đến bó hồng… rực cháy và không sợ hãi này?”
Tôi đã trích dẫn chính xác những từ ngữ trong blog của hắn.
Đồng tử của hắn đột ngột co lại, như thể lần đầu tiên thực sự nhận ra tôi, kinh ngạc nhìn tôi chằm chằm.
Trong ánh mắt đó, ngoài sự tức giận, cuối cùng cũng len lỏi một nỗi sợ hãi rõ rệt.
Hắn nhận ra, người phụ nữ trước mặt không còn là người vợ dễ bị cảm xúc chi phối, dễ dàng dỗ dành và kiểm soát trong nhận thức của hắn nữa.
“Điền Vân, chúng ta nói chuyện đi.” Hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng giành lại thế chủ động, giọng nói chứa đựng sự nóng nảy bị đè nén.
“Nói gì?” Tôi nghiêng đầu, giọng điệu vừa ngây thơ vừa tàn nhẫn. “Nói về việc hai người đã ‘phát từ tình, dừng ở lễ’ như thế nào? Hay nói về việc cô ta thiện lương, ngây thơ ra sao, khuyên anh quay về với gia đình? Hay là nói về việc tôi nên biết ơn nhận lấy bó hoa này, cắm vào bình pha lê, ngày ngày ngắm nhìn để ghi nhớ tình yêu vĩ đại của hai người?”
Mỗi chữ của tôi đều như một cây kim tẩm băng, đâm thủng sự bình tĩnh giả tạo của hắn một cách chính xác. Hắn loạng choạng lùi lại một bước, mặt không còn giọt máu, chiếc mặt nạ mệt mỏi thường ngày vỡ tan, để lộ sự thảm hại và kinh hoàng bên dưới.
“Em… em nhất định phải làm vậy sao? Cuộc sống này không thể tiếp tục một cách yên ổn được à? Em cứ bám riết lấy quá khứ không buông, rốt cuộc là muốn thế nào? Nhất định phải phá nát cái nhà này mới chịu sao?!”
Lại là câu nói này. Luôn luôn là câu nói này. Cứ như thể nguồn gốc của mọi sai lầm đều nằm ở sự cố chấp và không chịu buông tha của tôi.
Tôi nhìn khuôn mặt đã từng khiến tôi mê mẩn, giờ đây chỉ cảm thấy vô cùng chán ghét và tê dại.
“Hứa Vân Đình.” Giọng tôi rất nhẹ, nhưng lại sắc như một lưỡi dao lạnh lẽo cắt qua không khí , “Không phải tôi muốn phá nát cái nhà này. Mà là cái nhà này, từ khoảnh khắc anh quyết định trút bầu tâm sự với cô ta trong một không gian khác, gọi cô ta là ‘bạn tâm giao’, thì nó đã bị chính tay anh đập nát rồi. Việc tôi làm bây giờ, chẳng qua chỉ là quét dọn những mảnh vỡ trên sàn, để chúng không làm tôi và Niệm Niệm bị thương.”
“Còn bó hoa này…” Tôi chỉ vào bó hoa đã bị hắn nắm đến biến dạng, giọng điệu lạnh băng , “Anh tự xử lý đi. Đừng để nó làm bẩn chỗ của tôi.”
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰