Tối thứ Sáu, tôi nhận được điện thoại của Bùi Tuyền. Biết tôi đã về nhà, cô ấy hẹn tôi đi ăn.
Cô ấy cũng là người bạn lớn lên cùng tôi, là bạn thân nhất của tôi, và cũng là người duy nhất ngoài gia đình biết tôi sắp đi nước ngoài. Vừa gặp mặt, cô ấy đã bá lấy tôi không rời, bày tỏ sự không nỡ.
Tối đó tôi ngủ lại nhà Bùi Tuyền. Chúng tôi lưu luyến trò chuyện rất nhiều.
Sáng sớm thứ Bảy, tôi bị tiếng chuông điện thoại của Bùi Tuyền đánh thức. Bạn bè trong giới tổ chức một bữa tiệc tối và mời cô ấy tham dự. Sau khi từ chối không thành, cô ấy quyết định đến góp mặt cho có lệ.
Thế là tôi cũng bị cô ấy kéo dậy. Ban ngày chúng tôi đi dạo phố, tối cùng nhau đến dự tiệc. Chỉ là không ngờ lại gặp Lục Chỉ.
Lúc tôi đang khoác tay Bùi Tuyền ký tên ở cửa, tôi tình cờ thấy Lục Chỉ đứng ở góc khuất, tay phải kẹp điếu thuốc, chau mày nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
Ngay sau đó, có tiếng người bên cạnh hỏi anh: “Vẫn chưa trả lời tin nhắn à?”
Anh rít một hơi thuốc thật sâu, giọng khàn đi: “Chưa.”
Vừa dứt lời, anh quay người lại và đối mặt trực diện với tôi.
Những người khác bên cạnh anh cũng nhìn thấy tôi, lập tức nở nụ cười: “Đúng là anh Lục, xem kìa, chị dâu theo anh đến tận đây luôn.”
Chỉ thấy vẻ bực dọc giữa hai hàng mày anh tan biến, anh bước về phía tôi.
“Sao em lại đến đây? Còn mặc ít thế này, không sợ cảm lạnh à, hử?” Vừa nói, anh vừa nắm lấy tay tôi. Cảm thấy tay tôi hơi lạnh, anh liền định cởi áo khoác choàng cho tôi.
Đúng lúc này, Liễu Y Y xuất hiện ở cửa.
“Sắp khai mạc rồi, mọi người mau vào đi.”
Thế là, tôi lùi lại hai bước, khoác tay Bùi Tuyền đi vào phòng tiệc.
Vừa vào tiệc, một ánh mắt cứ mãi dõi theo tôi. Tôi biết đó là Lục Chỉ. Thế là tôi viện cớ ra ngoài, ngồi một lúc ở đình nghỉ mát bên ngoài.
Liễu Y Y tìm đến tôi đúng lúc này, nói năng chẳng chút khách khí: “Cô không phải sức khỏe yếu lắm sao? Không ở nhà nằm cho khỏe đi, còn theo Lục Chỉ đến tận đây.”
“Cô không biết đâu, dạo này…” Giọng cô ta không giấu nổi vẻ khoe khoang, nhưng nói được nửa chừng lại dừng lại.
“Dạo này làm sao?” Tôi bình tĩnh hỏi lại.
Cô ta đột nhiên như bị ai bóp cổ, ấp a ấp úng. Có lẽ thấy tôi quá bình thản, cô ta lại khiêu khích: “Cô thật sự nghĩ Lục Chỉ sẽ không thay lòng đổi dạ sao? Hay là chúng ta cược một ván?”
“Không có hứng.” Nói xong tôi đứng dậy rời khỏi đình. Không ngờ cô ta lại đuổi theo.
Khi đi ngang qua bể bơi ngoài trời, cô ta từ phía sau nắm chặt lấy tôi, kéo tôi ngã xuống bể.
Bể bơi ngoài trời đối diện thẳng với sảnh tiệc chính. Một tiếng “tõm” thật lớn đã thu hút sự chú ý của những người bên trong.
Tiết trời cuối thu, nước trong bể lạnh buốt.
Lục Chỉ lao lên trước, bế tôi ra khỏi bể. Cả người tôi ướt sũng, nước từ chân tóc chảy dọc xuống cổ. Chiếc váy trắng ướt đẫm dính chặt vào da. Bùi Tuyền là người đầu tiên choàng khăn tắm lên người tôi.
Xung quanh, mọi người vây lại, bắt đầu bàn tán xôn xao. Tôi nghe thấy tiếng Liễu Y Y gọi “anh Lục” từ bên bể bơi, giọng yếu ớt và bất lực.
Không một chút do dự, Lục Chỉ lại xuống nước, bế ngang Liễu Y Y lên bờ, choàng áo khoác của mình lên người cô ta, rồi đứng nghiêng che chắn cho cô ta khỏi những ánh nhìn không mấy thiện chí.
Tôi siết chặt nắm tay, đến khi cảm thấy lòng bàn tay đau rát mới từ từ buông ra.
Bùi Tuyền đương nhiên cũng thấy cảnh này, cô ấy lo lắng nhìn tôi. Tôi siết nhẹ tay cô ấy, ra hiệu đưa tôi đi.
Tôi và Liễu Y Y nhìn nhau từ xa, không bỏ lỡ khóe môi cong lên của cô ta.
Bùi Tuyền thức trắng đêm trông tôi. Đến nửa đêm, tôi vẫn bị sốt nhẹ, cô ấy lại vội vàng đưa tôi đến bệnh viện.
3
Ngày hôm sau tỉnh lại, cổ họng tôi đau rát. Vừa ngẩng đầu lên đã thấy Lục Chỉ ngồi bên cạnh.