Trong bệnh viện, anh nắm tay tôi, nước mắt lã chã rơi, chìm trong sự tự trách sâu sắc. Tôi nắm lại tay anh: “Không phải lỗi của anh đâu, anh xem bây giờ em không sao rồi mà?”
Tôi an ủi anh một hồi lâu, anh mới nín khóc.
Sau đó, anh nghe nói thạch anh tím có thể nâng cao hệ miễn dịch, cải thiện sức khỏe, liền dốc hết tiền tiêu vặt ra chọn cho tôi một chiếc vòng, rồi chạy đến ngôi chùa được đồn là linh thiêng nhất trong vùng để xin gia trì.
“Tuần sau nữa chiếc vòng cũ sẽ hết một năm, sư thầy nói sau một năm sẽ không còn linh nghiệm nữa. Nhưng tuần sau có lẽ anh vẫn đang ở nước ngoài đàm phán kinh doanh, không về kịp, nên anh đã vội đến chùa trước, rồi mới đến gặp em.” Anh tựa vào vai tôi, giọng nói không giấu nổi vẻ mệt mỏi: “Đừng đẩy anh ra, cho anh dựa một lát, anh hơi mệt.”
Nói không xúc động là giả. Những chuyện đã cùng nhau trải qua cứ lần lượt hiện về trong tâm trí.
Lần đầu tiên anh vì tôi mà đánh nhau, mắt đỏ ngầu, bị nhà trường thông báo kỷ luật.
Lần đầu tiên anh tỏ tình với tôi, căng thẳng đến mức tay cũng run rẩy, bị tôi từ chối, vành mắt đỏ hoe.
Lần đầu tiên anh dè dặt hỏi nhỏ: “Anh có thể hôn em không?”
…
Nhưng giờ đây, vật còn đó mà người đã đổi thay.
4
Không lâu sau, trợ lý của Lục Chỉ tiến đến nhắc nhở anh, nếu không khởi hành sẽ không kịp chuyến bay.
Anh ôm tôi một lần nữa: “Tây Tây, đợi anh về, anh có chuyện muốn nói với em.”
Tôi vỗ nhẹ vai anh, “Mau đi đi, không là không kịp đâu.”
Anh chạy đến cửa xe, cười rồi vẫy tay với tôi lần nữa mới quay người lên xe.
Không ngờ, một tuần trước ngày đi nước ngoài, tôi bất ngờ nhận được hoa trên đường.
Mọi người trên phố tự động tách ra hai hàng, ai cũng đưa cho tôi một bông hoa. Tôi lờ mờ đoán ra được.
Đi đến cuối dòng người, quả nhiên tôi thấy Lục Chỉ.
Anh ôm một bó hoa, mặc bộ vest trắng được may riêng, lưng thẳng tắp, đứng dưới vòng đu quay, ánh mắt dịu dàng nhìn tôi.
Vòng đu quay là nơi chúng tôi hẹn hò. Nơi này bây giờ được trang hoàng đầy hoa tươi và bóng bay. Anh còn mời rất nhiều người, hầu hết đều là bạn chung của chúng tôi. Cả Liễu Y Y cũng ở đó.
Từ lúc tôi xuất hiện, cô ta đã nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt chứa đầy ghen tị. Lục Chỉ tiến lên nắm tay tôi đi vào trung tâm. Tôi không ngờ chuyện anh muốn nói lại là cầu hôn.
“Tây Tây, em từng nói muốn kết hôn vào năm 25 tuổi. Vì vậy, từ năm ngoái anh đã nhờ thầy xem ngày, xem ngày nào thích hợp nhất để cầu hôn, ngày nào tốt nhất để cưới. Anh đã mong chờ rất lâu, cũng đã đợi rất lâu, cuối cùng hôm nay đã có cơ hội hỏi em.”
Giữa những tiếng hò reo cổ vũ của mọi người xung quanh, anh quỳ một gối xuống, “Em đồng ý lấy anh chứ?”
Tôi không trả lời, ánh mắt rơi xuống cổ tay của Liễu Y Y ở cách đó không xa. Cô ta cũng đeo một chiếc vòng thạch anh tím, giống hệt chiếc Lục Chỉ tặng tôi mấy hôm trước. Tôi tự giễu nhếch mép.
Lục Chỉ nhìn theo ánh mắt tôi, nhận ra tôi đã thấy gì, anh lập tức đứng dậy, hoảng hốt kéo tay áo tôi: “Em nghe anh giải thích được không?”
“Anh nói đi.” Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, như muốn xuyên thấu con người anh.
“Nửa năm nay, cô ấy thường xuyên bị ốm, ảnh hưởng đến công việc, nên lúc mua cho em, anh tiện tay mua cho cô ấy một chiếc.” Tôi bật cười trước tài năng bịa chuyện của anh.
“Vậy thì anh đúng là một ông chủ tốt, quan tâm nhân viên đến thế, vòng tay mấy chục vạn mà nói tặng là tặng.” Tôi không chút nể nang đáp trả.
Sắc mặt anh cũng có chút khó coi. Với thân phận và địa vị của anh, từ khi sinh ra đến giờ, số người dám nói chuyện với anh như vậy chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Thế là anh cũng sa sầm mặt: “Có phải anh đã quá nuông chiều em rồi không? Cả tháng nay không cho anh một sắc mặt tốt, bây giờ còn ở đây đa nghi.”
“Rốt cuộc là tôi đa nghi, hay là anh chột dạ, tự anh rõ nhất.”