Dứt lời, cô ta không chút do dự mà quay người bước ra cửa.
Ánh mắt nghi kỵ của hắn lập tức hóa thành dịu dàng, vơ vội lấy một chiếc áo rồi đuổi theo: “Mạt Dao!”
Tôi cũng bước theo ra ngoài.
Trước cửa nhà nghỉ, Cố Tử Thanh đang dịu dàng lau nước mắt cho cô ta. Hắn vốn luôn lạnh lùng với tất cả mọi người. Chỉ riêng ánh mắt ấm áp ấy là dành cho một mình tôi.
Chẳng biết từ bao giờ, ánh mắt hắn nhìn tôi đã trở nên xa lạ như người dưng. Ngay cả sự dịu dàng cũng đã chuyển sang cho người con gái khác.
Thấy tôi bước ra, hắn liền kéo Lâm Mạt Dao ra sau lưng che chở. Bộ dạng ấy giống hệt như năm xưa hắn đã bảo vệ tôi khi tôi bước chân vào nhà họ Cố.
“Mạt Dao có thật lòng yêu tôi hay không, chẳng lẽ tôi không biết? Cô học đâu ra cái thói trà xanh đó vậy, nói lời chia rẽ khiến tôi suýt nữa đã hiểu lầm Mạt Dao.”
Tôi lắc đầu cười: “Đúng là ngu xuẩn.”
“Giang Thu Vãn, cô không biết tôi ghét nhất là loại trà xanh sao? Phí công trước đây tôi đã từng yêu cô nhiều như vậy, không ngờ cô lại là loại người này.”
Mẹ hắn ly hôn với bố hắn cũng chính vì một ả trà xanh. Ả trà xanh đó đã thay thế vị trí của Cố phu nhân, còn sinh cho hắn một đứa em trai để tranh giành gia sản.
Tuy Cố phu nhân hiện tại đối xử với hắn không tệ, thường xuyên khen ngợi tài năng của hắn, chuyện gì cũng đứng về phía hắn.
Nhưng Cố Tử Thanh thừa biết, đó chỉ là thủ đoạn bà ta diễn cho người ngoài xem. Tất cả những gì bà ta làm, đều là đang “nâng lên để giết”.
Hắn hận trà xanh đến mức nào, tôi là người rõ nhất. Nực cười thay, hắn được một ả trà xanh cao tay chăm sóc bấy lâu nay, đến cuối cùng lại không phân biệt nổi đâu là trà xanh thật sự.
Hay nói đúng hơn, hắn cũng giống như cha mình, trong lòng biết rõ mười mươi, nhưng vẫn không thể kìm lòng mà cam tâm tình nguyện rơi vào chiếc bẫy dịu dàng đó.
“Nể tình chúng ta bao năm, tôi có thể cho cô một cơ hội cuối cùng. Chỉ cần cô xé tờ đơn ly hôn và sửa chữa lỗi lầm của mình, vị trí Cố phu nhân vẫn có thể giữ lại cho cô.”
Tôi bước thẳng ra ngoài, ánh mắt lạnh lùng quét qua hai người họ.
“Một kẻ giả nhân giả nghĩa, một kẻ thì ngu hết thuốc chữa. Tôi không dám nhận vị trí Cố phu nhân này đâu. Nếu cô Lâm đây đã thích, thì cứ nhường cho cô ta.”
“Giang Thu Vãn, rời khỏi tôi, đến cơm cô cũng chẳng có mà ăn đâu, đừng có mà hối hận!”
2.
Tiếng còi xe từ xa vọng lại, kèm theo tiếng động cơ gầm rú, một chiếc Rolls-Royce màu đen dừng ngay trước cửa nhà nghỉ.
Người đàn ông trong xe ra hiệu cho tôi: “Lên xe đi.”
Tôi lên xe mà không hề ngoảnh đầu lại. Qua khóe mắt, tôi thấy đồng tử Cố Tử Thanh co lại vì kinh ngạc. Lâm Mạt Dao đứng bên cạnh thì nghiến răng kèn kẹt, đôi mắt không cam lòng nhìn tôi chằm chằm.
Xe chạy được cả trăm mét, tôi vẫn còn nghe thấy tiếng gào thét của Cố Tử Thanh vọng lại.
“Giang Thu Vãn, cô dám cắm sừng tôi, đồ đàn bà lăng loàn!”
…
Bóng cây lướt qua cửa sổ, chẳng kịp lưu lại một giây trong tầm mắt. Ký ức xưa cũ dần ùa về.
Tôi được mẹ nuôi nhận về cưu mang. Bà cho tôi ăn học, dốc hết sức mình nuôi tôi khôn lớn. Nào ngờ, số phận lại trêu đùa hai mẹ con tôi một vố quá đau.
Mùa hè năm ấy, giữa tiếng ve kêu râm ran, mẹ nuôi phát hiện mình bị ung thư. Số tiền tiết kiệm ít ỏi của gia đình không đủ để chi trả cho ca phẫu thuật.
Tôi đã phải cố gắng hết sức để được vào làm tại công ty của Cố Tử Thanh. Tôi làm việc quần quật ngày đêm, và ngay trong tháng đầu tiên đã trở thành quán quân bán hàng, mang về cho nhà họ Cố ba triệu tệ lợi nhuận.
Từ đó, tôi nổi danh chỉ sau một đêm, cũng thành công thu hút sự chú ý của Cố Tử Thanh.
Nhưng cuối cùng mẹ tôi vẫn không qua khỏi mùa đông lạnh giá năm đó. Mọi nỗ lực dường như mất hết mục tiêu, tôi suy sụp và bất lực. Cũng chính lúc ấy, sự đồng hành của Cố Tử Thanh đã sưởi ấm trái tim tôi.
Hắn cưới tôi vì tài năng của tôi. Nhưng sau khi kết hôn, hắn lại bắt tôi ở nhà lo việc gia đình, không được tham gia bất cứ việc gì liên quan đến công ty.
Khi đó tôi ngây thơ nghĩ rằng hắn không muốn tôi vất vả, cộng thêm cú sốc mẹ nuôi qua đời khiến tôi hoàn toàn mất hết sức lực, nên đã đồng ý.
Giờ nghĩ lại, tôi của ngày xưa thật ngây thơ và nực cười.
Tiếng cười khẩy bất chợt của tôi đã thu hút sự chú ý của người đàn ông bên cạnh. Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ hạ cửa kính xe và giảm tốc độ.
Làn gió mát lướt qua gò má, cuốn đi những giọt nước mắt nơi khóe mi. Không khí trong lành thổi tan đi phần lớn nỗi tủi hờn và đau khổ trong lòng tôi.