Bị con rắn được mình nhận nuôi cắn xong.
Tôi lên mạng tìm cách xử lý, thì vô tình lướt thấy một bài đăng:
【Cắn con chủ nhân đáng ghét rồi, có bị vứt ra ngoài không?】
Ảnh đại diện của người đăng… chính là con rắn xanh lục tôi đang nuôi.
Tôi tò mò bấm vào xem.
Một cư dân mạng có avatar là rắn vua đen trả lời:【Một con rắn xanh như mày mà có được chủ nhân là phải cảm ơn
trời đất rồi đấy, còn dám chê bai à?】
Rắn xanh đáp:【Tôi không muốn ở với cô ta. Chỉ là lúc đó tôi lên nhầm xe, bị cô ta nhặt về trong cơn mơ màng
thôi.】
【Người tôi thích là em gái cô ấy – Mạnh Vân.】
【Mạnh Vân rất thích viết tiểu thuyết rắn yêu người. Cô ấy mà gặp tôi chắc chắn sẽ bị hình dáng xinh đẹp của tôi mê
hoặc. Đợi tôi hóa hình xong, chúng tôi sẽ bắt đầu một mối tình rung động đất trời.】
1
Tôi đặt điện thoại xuống, quay lại nhìn con rắn đang bò trên cành cây.
Rắn lục đuôi xanh vốn không có độc. Sao lại cắn tôi đến nỗi sinh ảo giác thế này?
Tôi không tin nổi, bấm vào trang cá nhân của người đăng bài, đọc từ dòng đầu tiên:
【GO! GO! GO! Rắn sắp hóa hình chuẩn bị lên đường tìm cô gái trong mộng rồi đây.】
Ảnh kèm theo: Cận cảnh mặt con rắn lục đuôi xanh.
【Đang nằm trên xe của cô gái yêu thích, chờ được cô ấy nhặt về.】
Ảnh kèm: Rắn lục đuôi xanh nằm trên chiếc xe máy màu xanh lá.
Tôi cứng người.
Chiếc xe trong ảnh – chính là cái xe điện YADEA của tôi.
Chuyện này giống như một trò đùa ác ý.
Tôi kéo xuống xem tiếp. Toàn là mấy lời than thở của con rắn:
【Vãi! Sao xe điện của hai chị em giống hệt nhau? Bị chị gái nhặt nhầm rồi!】
【Sao hai chị em không ở cùng nhau chứ?】
【Không gặp được người trong mộng! Bực! Bực! Bực!】
【Không muốn đối mặt với bà chị già kia, nhưng bà ấy nuôi tôi tốt quá nên tôi không thể chạy được.】
Ảnh kèm: Cái chuồng nuôi rắn cực lớn và mấy món đồ chơi tôi mua cho nó. Góc phải còn có cái võng cho bò sát tôi
mới mua.
Sau khi tôi mua, chưa ai từng tới nhà tôi. Nên… chuyện này không phải trò đùa.
Chính là con rắn nhà tôi đăng bài thật.
Đăng bài thì thôi đi. Còn dám gọi tôi là “bà chị già”.
Cứng họng luôn rồi! Tay tôi siết thành nắm đấm.
Tôi mới 25 tuổi! Già chỗ nào hả?
Tôi đấm cho con rắn đang nằm thư thái một phát, trói nó lại như bánh tét, nghiến răng đọc tiếp:
【Làm sao trốn khỏi chủ nhân đáng ghét?】
Bài viết đăng hôm qua.
Tôi nhìn phần bình luận. Có con rắn khác bày cách, bảo nó cứ cắn tôi.
Không ngờ nó làm thật. Mà còn cắn mạnh nữa.
Tôi nhìn vết thương trên tay vẫn đang rỉ máu. Lại nhìn con rắn bị trói thành cuộn bánh chưng.
Vô ơn như vậy, giữ lại cũng vô ích. Thôi thì làm như nó mong muốn vậy.
Tôi xách con rắn lên. Mở cửa. Xuống dưới lầu. Đặt nó trước cửa nhà em gái tôi.
Yêu yêu yêu, cho tụi bây yêu đến cùng luôn.
2
Nửa tiếng sau, nhóm chat của cư dân chung cư tràn ngập tin nhắn tố cáo điên cuồng của em gái tôi.
【Ai vậy? Ai trói rắn rồi đặt trước cửa nhà tôi?!】
【Không có chút ý thức nào à?!】
【Đầu óc có vấn đề hả?!】
【Tôi m ẹ b ạ n.】
【Đừng để tôi biết là ai đấy nhé!】
Tôi nhắn riêng: 【Chị để đấy.】
Những lời trong nhóm lớn bị em ấy rút lại gấp.
Mạnh Vân nhắn riêng cho tôi: 【Chị! Chị bắt nạt người khác đấy!】
Tôi: 【Nghe nói em thích rắn mà, chị tặng quà cho em đó.】
Mạnh Vân: 【Ai tung tin vịt thế?!】
Tôi: 【Em không phải thích viết truyện tình rắn-người à?】
Mạnh Vân: 【Tại vì dòng truyện đó bán chạy thôi! Làm ơn mang con rắn này về đi, em sợ thật sự đó.】
Tôi xuống lầu. Con rắn lục đuôi xanh bụi bặm đầy mình.
Mạnh Vân thì đang cầm chổi, mặt mày hoảng loạn.
Thấy tôi tới, cuối cùng em ấy cũng thở phào, chui vào lòng tôi.
“Chị ơi, mau mang cái thứ chết tiệt này về đi.”
Gương mặt con rắn lục đuôi xanh rõ ràng là đang rầu rĩ. Tôi lại xách nó về nhà.
Vừa gỡ dây trói, nó đã tủi thân chui vào góc, tự kỷ luôn.
Trang chủ của tôi hiện thông báo có bài viết mới. Là bài đăng từ chính con rắn tôi nuôi:
【Thì ra, cô ấy không thích rắn…】
【Không đúng! Nhất định là bà già kia phá rối! Ghét chết bà già đó rồi!】
Phía dưới bình luận, có người châm chọc rằng nó không biết trân trọng hạnh phúc đang có.
Cũng có người khuyên nó đừng tự tìm đường chết.
Giữa đó, lại xuất hiện avatar rắn hổ mang đen quen thuộc.
【Anh bạn, cậu có biết trân trọng không vậy?】
Rắn lục đuôi xanh tức tối đáp: 【Tôi phải trân trọng cô ta làm gì? Cô ta là bảo vật chắc?】
Rắn hổ mang đen trả lời: 【Tôi thì thấy đúng là bảo vật đấy.】
Rắn lục đuôi xanh: 【Thế thì anh lấy đi!】
Rắn hổ mang đen: 【Được.】
Ơ…???
Hình như tôi vừa bị đem ra làm vật trao đổi giữa mấy con rắn?!
Không ngoài dự đoán. Hôm sau tan làm, tôi lại “nhặt” được một con rắn khác trên xe điện.
Một con rắn hổ mang đen cực kỳ đẹp mã.
Bảo sao nó dám chê bai rắn lục đuôi xanh. Phải nói là có tí vốn thật.
Tôi đưa tay ra. Rắn hổ mang đen cọ cọ đầu vào lòng bàn tay tôi. Sau đó ngẩng đầu nhìn tôi.
3
Tôi thích kiểu yêu đương song phương.
Lúc nhặt rắn lục đuôi xanh về là vì nó nằm trên xe điện của tôi, tôi tưởng nó chọn tôi.
Kết quả là… nó nhầm xe.
Nhưng với rắn hổ mang đen thì khác, nó không hề nhận nhầm.
Tôi nhớ rõ bình luận hôm trước: 【Tôi thấy cô ấy là bảo vật.】
Là bảo vật đó. Tôi thích những con rắn biết nói lời hay ý đẹp như vậy.
Thế là, tôi đem rắn hổ mang đen về nhà.
Vừa mở cửa. Con rắn lục đuôi xanh đang uể oải treo mình trên cành cây.
Nhưng vừa thấy rắn hổ mang đen, nó như bị sốc mạnh. Lập tức trườn tới. Ánh mắt đầy vẻ không thể tin nổi.
Tôi đẩy rắn hổ mang đen về phía trước. Hai con rắn “xì xì” không ngừng.
Tôi nghe không hiểu rắn ngữ, đành đợi vô phòng rồi xem bài đăng sau vậy.
4
Đúng là có bài mới thật.
Lần này là bài viết từ rắn hổ mang đen:
【Hehe, rắn này cũng có chủ nhân rồi nhé.】 Ảnh kèm: Cận mặt rắn hổ mang đen.
Trong loạt bình luận khen rắn hổ mang đen đẹp trai, xen lẫn vài dòng chửi rủa của rắn lục đuôi xanh:
【Đồ trà xanh chết tiệt.】
Rắn hổ mang đen đáp lại: 【Trà thì em là trà xanh đấy, cả nhà em cũng xanh luôn.】
【Còn nữa, không biết trân trọng thì sẽ mất đi thôi.】
Mấy con rắn khác vào hùa: 【Thần thiếp đồng ý!】
【Tiểu lục đuôi xanh à, có phải vì không đẹp bằng rắn hổ mang nên tức giận không?】
Trời ơi, đã đời ghê.
Ai hiểu được cảm giác sung sướng này chứ?
5
Nửa đêm hôm nay, tôi bị đánh thức bởi tiếng sột soạt trong chăn. Mở mắt ra liền cảm thấy rắn hổ mang đen đang
chui vào lòng tôi.
Nhiệt độ cơ thể con người không phù hợp với việc nuôi rắn. Với tinh thần nuôi rắn khoa học, tôi lập tức ném nó trở lại
chuồng nuôi.
Kết quả là… ngủ dậy vẫn thấy nó nằm trong lòng tôi.
Cái kiểu dính như keo này, sao thấy quen quen… Giống hệt con rắn nhỏ màu đen tôi từng nhặt hồi bé.
Lén nuôi suốt nửa năm, một lần giấu không kỹ, bị ba tôi phát hiện và vứt mất.
Tôi tìm nó rất lâu, nhưng không thấy.
Tưởng mình đã quên rồi, mà giờ lại bị một động tác quen thuộc làm sống dậy ký ức.
Tôi chọc đầu con rắn hổ mang đen.
“…Là mày đấy à, Tiểu Hắc?”
Rắn hổ mang đen lập tức chui ra, điên cuồng gật đầu.
Là nó thật!
Mười hai năm xa cách, nó lại trở về bên tôi. Niềm vui được gặp lại khiến tôi tê dại cả tay chân.
Tôi ôm hôn nó điên cuồng.
Vào chế độ mua sắm điên cuồng, đặt luôn một cái chuồng nuôi sang xịn hơn con rắn lục đuôi xanh.
Tôi bận rộn suốt nửa tháng trời, mỗi ngày tan làm về là lao vào nâng cấp “phòng” cho Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc cũng vui vẻ bám riết lấy tôi không rời.
Chỉ còn lại rắn lục đuôi xanh mỗi ngày tức giận phình mang trợn mắt trong chuồng của mình.
Nhìn tôi một cái. Rồi nhìn Tiểu Hắc một cái.
Tối đến, lại thấy nó đăng bài mới:
【Tên hổ mang đen trà xanh kia dùng đủ trò quyến rũ, khiến bà già thiên vị nó, bỏ rơi tôi.
Nhưng tôi không ghen đâu! Bởi vì tim tôi luôn thuộc về Mạnh Vân. Cô ấy không yêu hình
dáng rắn của tôi cũng không sao, sợ rắn cũng không sao. Đợi tôi hóa hình thành anh đẹp
trai cao mét tám, sáu múi cuồn cuộn, nhất định cô ấy sẽ yêu tôi!】
Đáng tiếc… Em gái tôi chỉ yêu đơn phương, còn ghét mấy thằng sáu múi.
Khả năng cao lại vứt nó đi lần nữa thôi.
Con rắn si tình này, chắc phải chờ thêm một kiếp nữa rồi.
Tiểu Hắc phản hồi:【Cái đồ đầu cứng hơn não, hy vọng mày nói được làm được. Chủ nhân là của một mình tao!】
Rắn lục đuôi xanh: 【Mẹ mày!】
Tiểu Hắc: 【Đồ ngu!】
Hai con rắn cãi nhau hơn trăm comment. Cuối cùng, Tiểu Hắc kết thúc trận chiến:
【Không thèm cãi nữa, tao đi ngủ với chủ nhân đây. Chủ nhân thơm thơm, mềm mềm, ấm ấm thật sự. Không giống
một số người, người trong mộng xa lơ xa lắc.】
Cái kiểu lả lướt này… sao lại cũng quen quen?
Tôi không dám để chúng phát hiện, vội vàng đặt điện thoại xuống. Vừa đặt xong, đã nghe tiếng rắn bò soạt soạt.
Một con rắn trườn vào lòng tôi. Phát ra tiếng “xì xì” phấn khích, rồi ngủ say sưa.
6
Hôm nay, sếp lại đi làm muộn. Đi muộn thì cũng bình thường.
Lạ ở chỗ: vị sếp cực kỳ siêng năng của chúng tôi đã đi muộn về sớm liên tục hơn nửa tháng.
May mà thành tích công ty không bị ảnh hưởng gì.
Mà sếp không có mặt thì với tôi lại là chuyện tốt. Tôi tranh thủ lướt mạng.
Rắn lục đuôi xanh cuồng đăng bài lại cập nhật mới:
【Con rắn hổ mang đen bà già nhặt về, đúng là đáng ghét.】
Bình luận thì toàn chọc phá:
【Rắn hổ mang đen vừa đẹp vừa đắt hơn mày.】
【Tôi vote cho rắn hổ mang đen!】 【Tôi cũng thích nó hơn.】
Rắn lục đuôi xanh không phục:【Nhưng tôi có một trái tim chân thành!】
Mấy rắn trên mạng lại càng phá:
【Trái tim mày không đủ kiên định. Nhìn lại mấy bài gần đây của mày xem? Lúc nào cũng gọi “bà già” nhưng lời lẽ
toàn là ghen tuông với sự thiên vị bà ấy dành cho rắn hổ mang đen. Nói thật đi, mày thích chủ nhân rồi đúng
không?】
Rắn lục đuôi xanh phản bác yếu ớt: 【Không có! Tao ghét bà ta nhất! Đợi tao hóa hình xong, tao sẽ đến tìm Mạnh
Vân!】
Bị các rắn mạng cà khịa, nó đành gồng mình chuyển chủ đề:
【Nói đến hóa hình, rắn hổ mang đen hóa hình thì ghê gớm lắm à! Ngày nào ra cửa cũng tranh thủ mỉa tao là “em
trai chưa hóa hình”.