“Cô là gia sư đầu tiên có thể khiến Nhậm Thời Hoàn ngoan ngoãn nộp bài tập mà không dám trở mặt.”
Anh ngước mắt, giọng điệu như đang trần thuật một sự thật: “Cô quản được nó.”
Tôi vừa định phủ nhận.
Anh đã thản nhiên nói tiếp: “Em trai tôi tính tình không tốt, cô không bị nó đuổi đi, chứng tỏ cô có bản lĩnh.”
“Mấy năm nay tôi không ở trong nước. Bố mẹ tôi cũng thường xuyên bôn ba ở nước ngoài, không có thời gian dạy dỗ nó. Cô cứ ở lại nhà họ Nhậm, tiếp tục quản nó theo cách hiện tại. Về lương năm, tôi có thể trả cho cô bảy con số.”
“Cô có thể về suy nghĩ rồi trả lời tôi sau.”
Ngày hôm đó tôi chẳng do dự bao lâu.
Dù sao thì cũng là người đi làm, có người bao ăn ở lại còn được trả lương, làm gì có chuyện không đồng ý chứ.
Tối đó tôi về nhà.
Chuyển cho bố hai vạn, mua thuốc nhập khẩu cho mẹ, còn đóng đủ tiền học phí cho em trai tôi.
4
Tối nay, biệt thự nhà họ Nhậm yên tĩnh hơn thường lệ.
Tôi vừa ra khỏi phòng đã bị Nhậm Thời Hoàn túm lấy cánh tay.
Hắn gần như nửa kéo nửa lôi tôi về phía cuối hành lang.
“Anh làm gì thế?” Tôi giãy giụa.
Hắn chìa điện thoại ra trước mặt tôi.
Màn hình dừng lại ở một đoạn chat.
[Mấy người nói xem, lần này hôn ước giữa nhà họ Nhậm và nhà họ Lâm sẽ về tay ai?]
[Tất nhiên là Nhậm Nghiên Châu rồi, đó là con rể mà nhà họ Lâm chấm đấy.]
[Để tôi nói cho mà nghe, Nhậm Thời Hoàn không dám giành đâu.]
[Giành thắng tôi tặng chiếc Ferrari, cậu có dám cược không?]
Tôi trừng mắt nhìn hắn: “Anh lấy hôn ước ra làm vật cá cược?”
Hắn hùng hồn đáp: “Em biết cái gì, chiếc xe đó toàn cầu chỉ có ba chiếc phiên bản giới hạn, khó giành lắm! Dù sao thì anh nhất định phải có được nó.”
Tôi cười lạnh: “Coi chừng tôi mách anh trai anh.”
Hắn cười khẩy: “Em nhận tiền của tôi rồi. Ba năm ăn uống ở đây đều do tôi bao, bây giờ lại định phủi tay, Thẩm Diên, em không thể không giữ chữ tín.”
Tôi nghiến chặt răng.
Nhậm Thời Hoàn nhân lúc tôi do dự, liền mở toang cửa rồi đẩy tôi vào trong.
Cánh cửa sau lưng từ từ đóng lại, phát ra một tiếng “cạch”.
Tôi đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Trong phòng không có đèn chính.
Chỉ có chiếc đèn cây cạnh cửa sổ đang sáng, vầng sáng vàng dịu hắt ra một bóng hình nhàn nhạt.
Nhậm Nghiên Châu ngồi trên sofa, bên cạnh là một tập tài liệu.
Không khí yên tĩnh đến mức một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.
Vài giây sau, anh mới đặt tài liệu trong tay xuống.
Ánh sáng xiên xiên từ trên lông mày anh hắt xuống, không nhìn ra được vui buồn.
“Cô đến rồi.”
5
Tôi ôm tập tài liệu trước ngực, cố tìm một góc độ đỡ khó xử hơn để bắt đầu báo cáo công việc.
“Ba năm qua, tôi chủ yếu tập trung vào việc học của Nhậm Thời Hoàn.”
“Giai đoạn đầu cậu ấy đúng là không hợp tác cho lắm.”
Thấy anh không lên tiếng, tôi tiếp tục nói.
“Sau này tôi phát hiện cậu ấy không phải cố tình không học, mà là không ngồi yên được, nên tôi chia mỗi buổi học thành ba phần, hai mươi phút giảng bài, mười phút nghỉ ngơi, mười phút ôn tập.”