Tham gia nhóm Facebook ❤️
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
Tình Địch Mỗi Ngày Đều Muốn "Làm" Tôi
Chương 5
“Trình Mãnh, tôi gọi cho cậu bao nhiêu cuộc điện thoại, nhắn bao nhiêu tin nhắn? Cậu coi tôi là không khí à?”
Tôi nhíu mày, muốn gỡ cái tay đang quấn lấy tôi như bạch tuộc của hắn ra, nhưng lại bị hắn quấn chặt hơn.
“Luật sư Lục, anh có thể tự về nhà được không? Tôi bận lắm.”
“Bận? Cậu bận gì? Cậu đóng cửa quán, trong quán còn có đàn ông là sao? Hắn là ai? Tôi hỏi cậu hắn là ai?”
Lục Dã lè nhè, định lao vào môi tôi. Tôi sợ quá dùng sức đẩy mạnh hắn ra. Không biết là do lực của tôi quá mạnh hay do hắn say rượu đứng không vững, mà lại bị tôi đẩy ngã sõng soài trên đất.
“Anh có bệnh thì đi bệnh viện mà chữa, được không? Đừng đến chỗ tôi quậy!”
Tôi “rầm” một tiếng đóng cửa lại, chỉnh lại vẻ mặt, quay lại cười gượng với Trì Lãng đang sững sờ.
“Anh Mãnh, đó là… bạn trai anh à?”
Tôi thở dài, buồn bã nói: “Bạn trai cái gì, bạn giường cũ thôi.”
Sau đêm đó, Lục Dã không xuất hiện nữa, nhưng những bó hoa, bánh ngọt, vé xem hòa nhạc lại được người giao hàng gửi đến chỗ tôi.
Tôi gọi cho hắn vài lần, bảo hắn đừng làm những chuyện khó hiểu này nữa, đều bị hắn lấy cớ “dạo này bận, có thời gian sẽ nói sau” để thoái thác.
Nhưng những món quà dùng để theo đuổi con gái đó vẫn cứ được gửi đến.
Có một khoảnh khắc, tôi đã nghĩ, nếu Thiệu Hàn biết bây giờ Lục Dã đang tặng tôi những món quà mà trước đây anh ấy từng nhận, thì sẽ có phản ứng gì.
Nhưng giây tiếp theo, tôi lại tự phỉ nhổ chính mình, đừng ngốc nữa, đây chỉ là biểu hiện cho thấy Lục Dã vẫn chưa chán tôi mà thôi.
Ngay lúc chúng tôi đang giằng co như vậy, một quả bom tấn đã bất ngờ nổ tung.
Thiệu Hàn ly hôn rồi. Nghe nói suốt thời gian qua anh ấy đã phải chịu không ít ấm ức. Scandal bị chồng cũ bạo hành từng gây xôn xao ở nước ngoài, nhưng vì sĩ diện, anh ấy vẫn luôn giấu kín, chẳng nói gì với đám bạn chúng tôi. Mãi đến gần đây, khi không thể chịu đựng thêm nữa, anh ấy mới quyết định ly hôn.
Tin tức này do chính Thiệu Hàn đăng trên vòng bạn bè, chỉ có vài chữ đơn giản, nhưng qua màn hình cũng có thể cảm nhận được sự mệt mỏi cùng cực: “Kết thúc rồi, về nhà thôi, bình an.”
Ảnh kèm theo là một tấm ảnh mờ ảo chụp cửa sổ sân bay, bên ngoài là bầu trời âm u.
6
Tôi nhìn chằm chằm vào bài đăng đó, ngón tay lơ lửng trên màn hình rất lâu, lòng dạ rối bời, vừa tức giận tên cặn bã đó dám động đến Thiệu Hàn, vừa có chút chua xót không rõ nguyên nhân.
Tôi do dự, bấm vào ảnh đại diện của Thiệu Hàn, gõ gõ xóa xóa một hồi lâu, cuối cùng chỉ gửi đi một câu khô khốc.
“Về là tốt rồi, cần giúp gì thì hú một tiếng.”
Anh ấy nhanh chóng trả lời bằng một biểu tượng mặt cười.
“Cảm ơn anh Mãnh, không sao đâu, mọi chuyện qua rồi.”
Tôi biết anh ấy chắc chắn có chuyện. Tính cách của Thiệu Hàn, dù trời có sập xuống cũng tự mình gánh vác. Tôi bực bội vò đầu, vừa định gửi thêm gì đó thì điện thoại đột nhiên reo lên, là một số lạ.
“Alo?”
“Chào anh, xin hỏi có phải anh Trình Mãnh không ạ?” Bên kia là giọng một chàng trai trẻ, có chút rụt rè.
“Là tôi.”
“Dạ, tôi là người giao hàng đã giao đồ cho anh mấy lần trước. Hôm nay lại có chín mươi chín đóa hồng đỏ cần giao đến chỗ anh, không biết buổi chiều anh có tiện nhận hàng không ạ?”
Tôi nghiến răng, tên Lục Dã này không xem vòng bạn bè à? Thiệu Hàn ly hôn rồi mà hắn còn có tâm trạng để ý đến tôi sao?
Lúc này trong lòng tôi vậy mà lại dấy lên một ngọn lửa nhỏ. Mẹ nó, mày đừng có hèn hạ nữa, tôi tự phỉ nhổ mình.
Buổi chiều, đội phòng cháy chữa cháy đến kiểm tra đột xuất, vì bếp sau có nguy cơ cháy nổ nên bị yêu cầu tạm ngưng hoạt động nửa ngày để khắc phục.
Tôi đóng cửa quán, vội vàng ra ngoài liên hệ người đến kiểm tra.
Đột nhiên nhớ đến anh chàng giao hàng, trời nóng thế này đừng để người ta đi một chuyến công cốc, nghĩ vậy, tôi liền gọi lại cho cậu ta.
“Ồ, xin lỗi anh Mãnh, anh Lục đặt hoa đã đột ngột đổi địa chỉ giao hàng rồi ạ, tôi đang trên đường đi rồi.”
Đầu óc tôi như bị treo, bất giác buột miệng hỏi.
“Đổi đi đâu vậy?”
“Là sân bay ạ.”
Tôi siết chặt điện thoại, các khớp ngón tay vì dùng sức mà phát ra tiếng “rắc” nhẹ.
Lục Dã, anh đúng là giỏi thật. Thiệu Hàn vừa mới thông báo ly hôn về nước, anh đã sốt sắng chạy đi lấy lòng. Bó hồng này là để an ủi, hay là tỏ tình thẳng luôn đây?
Những món quà tặng tôi trước đây, có lẽ chỉ là để diễn tập trước khi Thiệu Hàn quay về. Tôi vậy mà lại tưởng mình là cái thá gì.
Giết người không dao cũng chỉ đến thế mà thôi.
Hóa ra quãng thời gian quấn quýt vừa rồi, trong mắt Lục Dã, chẳng là cái đinh gì. Tôi có lẽ thật sự chỉ là trò tiêu khiển lúc hắn nhàm chán.
Thiệu Hàn vừa về, hắn có thể lập tức phủi mông rời khỏi tôi.
Vậy mà tôi còn ngớ ngẩn gọi điện cho người giao hàng.
Hèn hạ thật, Trình Mãnh.
Tôi lau mặt, mở Wechat, gửi một tin nhắn vào nhóm chung của các cửa hàng.
“Các quản lý, tôi có việc phải ra ngoài một chuyến, thời gian không xác định, có thể một tháng, cũng có thể ba tháng. Có việc gì cứ báo cáo trong nhóm hoặc gọi riêng cho tôi.”
Các quản lý giật mình, thi nhau đùa giỡn trong nhóm.
“Sếp ơi, quán chúng ta đang ăn nên làm ra, anh không phải định ôm tiền bỏ trốn đấy chứ?”
Tôi gửi một biểu tượng ngón tay giữa.
“Tiền đầu tư hết vào quán của các cậu rồi, lấy đâu ra tiền nữa.”
“Nghe sếp nói vậy chúng em yên tâm rồi, làm việc chăm chỉ thôi nào!”
7
Tôi không xem những tin nhắn hỏi han nữa, tắt thông báo nhóm, gọi thẳng cho Trì Lãng.
Điện thoại gần như được bắt máy ngay lập tức, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói tràn đầy năng lượng nhưng cũng có chút nghi hoặc của cậu ta: “Anh Mãnh? Sao thế? Phản hồi món mới em còn chưa viết xong…”
“Trì Lãng.” T ôi ngắt lời cậu ta.
“Đi miền Nam với tôi một chuyến, giúp tôi tìm vài nguyên liệu mới, nghiên cứu hương vị mới. Chi phí đi lại ăn ở tôi bao hết, ngoài ra tính phí tư vấn theo ngày cho cậu.”
Đầu dây bên kia im lặng hai giây, rồi giọng Trì Lãng cao vút lên, mang theo sự phấn khích khó tin: “Thật không? Tìm nguyên liệu ở miền Nam? Anh Mãnh đúng là hiểu em quá! Khi nào đi? Em lúc nào cũng sẵn sàng, phí tư vấn thì thôi, được ăn ngon uống say với anh Mãnh là được rồi!”
“Ngay bây giờ, thu dọn đồ đạc, một tiếng nữa gặp ở lối vào sân bay.” Tôi không cho cậu ta cơ hội hỏi thêm, dứt khoát cúp máy.
Ba tiếng sau, khi máy bay gầm rú cất cánh, xé toạc tầng mây xám xịt trên bầu trời thành phố S, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, thành phố thu nhỏ lại nhanh chóng trong tầm mắt, biến thành một mảnh ghép màu xám lạnh lẽo và dày đặc.
Cái tên Lục Dã đó, cùng với tất cả những hỗn loạn hắn mang lại, đều bị tôi bỏ lại phía sau.
Ba tháng.
Không khí miền Nam ẩm ướt, mang theo hơi thở của cây cỏ núi rừng, hoàn toàn khác với sự khô hanh của thành phố S.
Ba tháng này, tôi như một con quay được lên dây cót, lao đầu vào vòng xoáy tìm kiếm nguyên liệu và nghiên cứu hương vị mới.
Trì Lãng là một báu vật sống, đồng thời cũng là một chiếc “radar ẩm thực” bẩm sinh. Nhờ vào các mối quan hệ trong giới ẩm thực cùng lòng đam mê thuần túy với đồ ăn, cậu ta dẫn tôi lang thang khắp các chợ cá, bến tàu ở những thị trấn ven biển.
Trời còn chưa sáng, đã thấy cậu ngồi xổm bên mạn thuyền, mặc cả với mấy lão ngư dân da sạm nắng; có khi lại lặn lội vào tận núi sâu, tìm đến những vị sư phụ lặng lẽ cất giữ công thức gia truyền, năn nỉ ỉ ôi để được nếm thử từng mẻ tương ủ, từng hũ dưa muối bí truyền.
Ban ngày chạy gãy cả chân, tối đến lại dựng bếp trong căn hộ thuê nhỏ, nồi lẩu sôi ùng ục. Tôi và Trì Lãng canh bên bếp lửa, như hai nhà giả kim.
Thất bại là chuyện thường, nước dùng hầm quá lửa bị đắng, tương cho vào át mất vị tươi của hải sản…
Mỗi lúc như vậy, Trì Lãng lại chớp mắt, không khách sáo châm chọc: “Anh Mãnh, cái nồi ‘vũ khí sinh học’ này của anh định đầu độc ai thế?”
Nhưng rồi lại nhanh chóng cầm đũa, tìm ra điểm sáng trong nồi thử nghiệm tiếp theo:
“Ê! Mùi thơm của loại nấm này giữ được này!”
“Lần này hậu vị của tương cũng hay phết!”
Mệt thì đúng là mệt thật, thường xuyên thức đến nửa đêm, người đầy mùi dầu mỡ, ngã vật ra chiếc giường cứng đơ đến ngón tay cũng không muốn nhúc nhích.
Nhưng lòng lại tràn đầy và yên bình hơn bao giờ hết.
Điện thoại phần lớn thời gian đều ở chế độ im lặng, vứt trên đầu giường. Thỉnh thoảng reo lên, cũng là các quản lý báo cáo công việc, hoặc Trì Lãng la lối gọi tôi xuống lầu ăn món ăn đường phố mới phát hiện.
Tất cả mọi thứ ở thành phố S, đều bị cố tình cách ly bên ngoài không khí ẩm ướt này.
Chỉ có một lần, nửa đêm bị một số lạ đánh thức, tôi mơ màng bắt máy, nhưng đầu dây bên kia chỉ có tiếng thở dốc và dồn dập, kéo dài mười mấy giây rồi đột ngột cúp máy.
Tôi nhìn chằm chằm vào ánh sáng yếu ớt của màn hình điện thoại, trong bóng tối tim đập hơi nhanh, rồi lại tự giễu nhếch mép.
Chắc là gọi nhầm, hoặc là… một tên say nào đó? Tôi lật người, vùi mặt vào gối, ngủ thiếp đi.
Ba tháng kết thúc, hương vị mới “Sơn Hải Hội” cuối cùng cũng được vị giác của Trì Lãng công nhận.
Khi nồi canh được bưng lên bàn, nước dùng trắng sữa đặc sánh, bên trong là những miếng thịt sò béo ngậy, phi lê cá mềm mượt, nấm rừng ngấm đẫm nước dùng, điểm xuyết thêm vài quả đậu cô ve muối giòn giòn theo công thức cổ, một sự kết hợp tuyệt vời.
Trì Lãng vùi đầu húp một muỗng canh lớn, nóng đến mức phải hà hơi liên tục, điên cuồng giơ ngón tay cái với tôi, lúng búng nói: “Được rồi, anh Mãnh, tuyệt đối được rồi, tươi đến mức nuốt cả lưỡi, đậu cô ve muối chính là linh hồn! Linh hồn đó!”
Tôi vỗ mạnh vào vai cậu ta: “Dọn đồ, về thành phố S, làm một vố lớn!”
8
Trên chuyến bay trở về, tôi nhìn ra biển mây cuồn cuộn ngoài cửa sổ, tâm trạng bình yên đến lạ, một sự bình yên chưa từng có trong ba tháng qua.
Trước đây, có một chi nhánh được chọn đặt tại tầng trệt của tòa nhà Kim Mậu ở trung tâm thành phố. Trùng hợp là, trong tòa nhà đó, cũng là nơi tọa lạc của vài công ty luật hàng đầu thành phố S, và “Công ty Luật Quân Hợp” của Lục Dã cũng ở một tầng trong đó.
Lần này, món ăn mới của tôi sẽ được thử nghiệm ngay tại chính cửa hàng này. Ba ngày trước khi ra mắt, chiến dịch quảng bá đã rầm rộ khắp các nền tảng.
Trì Lãng dốc toàn lực hỗ trợ. Trên những nền tảng ẩm thực lớn hay các ứng dụng video ngắn, hình ảnh cậu ta ăn lẩu ngon lành, không ngớt lời khen ngợi tràn ngập khắp nơi. Những lời bình luận đầy sức thuyết phục, cộng thêm vị thế xã hội của cậu, khiến mạng xã hội bùng nổ phản ứng tích cực—phần lớn đều là mong đợi.
Đến ngày ra mắt, dòng người xếp hàng kéo dài từ cửa quán ra tận phố đi bộ bên ngoài tòa nhà.
Hơn mấy chục bàn trong quán liên tục xoay vòng, hai bếp lửa lớn ở khu bếp sau đỏ rực từ sáng sớm đến tận đêm khuya, không ngơi nghỉ.
Tôi đi qua đi lại giữa sảnh và bếp, xử lý từng tình huống phát sinh, điều phối nguyên liệu, mồ hôi ướt đẫm lưng áo phông—nhưng trên gương mặt lại là nụ cười sảng khoái nhất suốt ba tháng qua.
Kinh doanh—chỉ có nó mới khiến tôi cảm thấy mọi thứ đều nằm gọn trong lòng bàn tay.
“Anh Mãnh! Bàn A3 khách nói canh hơi nhạt!”
“Bảo bếp sau pha một đĩa nước chấm đưa qua, cho thêm chút tương cổ của chúng ta vào!”
“Anh Mãnh! Mấy blogger Trì Lãng mang đến muốn chụp ảnh chung với anh!”
“Bảo họ đợi năm phút, tôi xử lý xong bên này là qua ngay!”
Mãi đến ba, bốn giờ chiều, khi lượng khách cao điểm đã qua, tôi mới có thể thở phào một hơi, đi vòng ra bếp sau xem tình hình chuẩn bị nguyên liệu.
Tôi cầm chiếc giẻ lau sạch trên bàn, lau vài giọt tương bắn lên mép bàn chuẩn bị.
Vừa lau được hai cái, cửa bếp sau đã bị một bóng người cao lớn chặn lại.
Bộ com-lê thẳng tắp, cà vạt không một nếp nhăn, cách ăn mặc đặc trưng, người này quá quen thuộc.
Động tác lau tương của tôi dừng lại, không ngẩng đầu. Một bàn tay với những đốt ngón tay rõ ràng đột ngột vươn ra, siết chặt lấy cổ tay đang lau bàn của tôi.
Tôi buộc phải ngẩng đầu.
Và đâm sầm vào một đôi mắt.
Đôi mắt của Lục Dã, đối với tôi luôn mang theo sự dò xét và chế nhạo, giờ đây lại đầy tơ máu, quầng mắt thâm đen.
Hắn nhìn tôi chằm chằm, quai hàm căng cứng như đá.
“Cậu chạy đi đâu?” Hắn mở miệng, giọng khàn đặc, mơ hồ lộ ra vẻ thất bại. Nhưng chắc là tôi nghe nhầm, dù sao luật sư Lục là người không bao giờ chịu thua.
Cổ tay bị hắn siết đau nhói, tôi thử giằng ra một chút, không hề nhúc nhích, hắn lại càng siết chặt hơn.
“Luật sư Lục.” Tôi mở miệng, ánh mắt bình tĩnh rơi xuống bàn tay đang siết chặt cổ tay tôi của hắn.
“Đây là bếp sau của cửa hàng, không phải nơi người không phận sự có thể vào, mời anh ra ngoài.”
“Người không phận sự? Chúng ta đã ngủ với nhau bao nhiêu lần, trong mắt cậu tôi là người không phận sự à?”
Hắn như bị từ này đâm một nhát, yết hầu trượt lên xuống, sự hung hăng trong mắt đột nhiên dâng trào, giọng nói bất ngờ cao lên.
“Trình Mãnh! Mẹ nó cậu không nói một tiếng đã chạy mất ba tháng, điện thoại không nghe, tin nhắn không trả lời, cậu có biết tôi…”
“Luật sư Lục…” Tôi lại ngắt lời hắn, giọng điệu vẫn không có chút gợn sóng.
“Anh là luật sư, thời gian là vàng bạc. Bếp của tôi dầu mỡ nhiều, chỗ lại nhỏ, thật sự không phải nơi anh nên ở. Muốn ăn lẩu, mời ra sảnh trước xếp hàng.”
9
“Xếp hàng?” Đáy mắt hắn xẹt qua một tia đau đớn, đột ngột ép sát về phía trước một bước, bóng người cao lớn gần như hoàn toàn bao trùm lấy tôi trong cảm giác áp bức hắn mang lại. Bàn tay đang siết cổ tay tôi không những không buông, ngược lại còn đột ngột dùng sức, kéo mạnh cả người tôi về phía sau.
Rầm!
Lưng tôi bất ngờ đập vào bàn, mép bàn cứng rắn làm xương bả vai tôi đau nhói.
Bàn tay còn lại của hắn cũng nhanh như chớp đè xuống, “bốp” một tiếng, chống mạnh lên mặt bàn cạnh tai tôi, hoàn toàn giam tôi giữa cơ thể hắn và bàn.
“Nhìn tôi!” Hắn gần như gầm lên, đôi mắt đỏ ngầu khóa chặt tầm nhìn của tôi, không cho phép tôi có chút trốn tránh nào.
“Trình Mãnh! Tôi bảo cậu nhìn tôi! Hôm nay tôi đến đây là để xếp hàng ăn cơm chắc?”
“Vậy anh đến làm gì?” Cuối cùng, tôi cũng đối diện với ánh mắt hắn—ánh mắt lạnh lẽo không còn gì để che giấu.
Cảm giác khuất nhục bị hắn đè nén suốt ba tháng qua, giờ phút này rốt cuộc cũng tìm được lối thoát.
“Sao thế? Thiệu Hàn không nhận hoa hồng của anh à? Hay là nhận rồi, nhưng lại chẳng thèm cho anh chút sắc mặt? Luật sư Lục thất tình rồi, mới nhớ đến món đồ tiêu khiển ‘tiện lợi’ như tôi? Nghĩ rằng chỗ tôi là khách sạn không khóa cửa, lúc nào cũng mở đèn chờ anh trở về chắc?”
“Thiệu Hàn?” Đồng tử của Lục Dã đột ngột co rút lại.
“Liên quan gì đến cậu ta?”
Lực siết trên cổ tay tôi đột nhiên tăng mạnh, đau đến mức lông mày tôi nhíu chặt lại.
“Bó hoa hồng ở sân bay… Bó hoa đó… Bó hoa đó là…”
“Là gì cũng không quan trọng nữa, Lục Dã.” Tôi lạnh lùng ngắt lời hắn, không muốn nghe thêm bất kỳ lời giải thích nào.
Điểm đến của bó hoa đó là sân bay, Thiệu Hàn cũng ở đó, đó là sự thật như đinh đóng cột, đủ để đóng đinh tất cả sự giả dối của hắn.
Tôi giơ tay còn lại không bị hắn giữ, dùng sức đẩy vào lồng ngực đang ép sát của hắn, cố gắng thoát khỏi sự kìm kẹp ngột ngạt này.
“Buông tôi ra, đây là nhà bếp, tôi còn phải làm ăn, không có thời gian chơi trò đoán mò với luật sư Lục.”
Sự chống cự của tôi chẳng khác nào mồi lửa, khiến chút lý trí còn sót lại trong mắt hắn hoàn toàn sụp đổ. Hắn chẳng hề lùi lại, ngược lại còn mượn thế ép sát, cả người đè xuống đầy hung hãn.
Đôi môi nóng bỏng phủ lấy môi tôi, mang theo sức mạnh cuồng dã, dồn dập mà không cách nào kháng cự.
Nụ hôn này không có chút dịu dàng nào, tràn ngập ham muốn chiếm hữu. Hắn dùng sức cạy mở hàm răng tôi, đầu lưỡi mang theo mùi thuốc lá ngang ngược xâm nhập, càn quét từng tấc trong khoang miệng, như một con thú hoang đang đánh dấu lãnh thổ của mình.
“Ưm…” Mọi lời chửi bới của tôi đều bị chặn lại, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ phẫn nộ. Tại sao còn phải đuổi theo để sỉ nhục tôi? Tôi siết chặt hàm, không chút do dự, cắn mạnh xuống.
“Hự—”
Mùi máu tanh lập tức lan ra trong miệng cả hai.
Lục Dã đau đớn, động tác cuối cùng cũng có một khoảnh khắc ngưng trệ.
Tôi dùng hết sức bình sinh, co gối thúc mạnh lên trên, vị trí hiểm hóc.
“Ực!” Một tiếng rên đau đớn bị đè nén phát ra từ sâu trong cổ họng hắn, lực kìm kẹp trên cổ tay và cơ thể tôi lập tức lỏng ra.
10
Tôi nhân cơ hội đẩy mạnh hắn ra, bản thân cũng loạng choạng lùi lại hai bước, lưng lại đập vào bàn, làm cho những chai lọ trên giá kêu loảng xoảng. Tôi ra sức lau miệng, thở hổn hển.
“Trình Mãnh… cậu…”
“Tôi cái gì? Lục Dã, anh nghe cho rõ đây. Trình Mãnh tôi không phải là thứ anh gọi thì đến, đuổi thì đi, càng không phải là lốp dự phòng hay trò tiêu khiển khi anh thất ý. Ba tháng qua, tôi coi như anh chết rồi; sau này, cũng mời anh coi như tôi đã chết. Cút khỏi nhà bếp của tôi! Ngay lập tức!”
Mấy chữ cuối cùng, tôi đã gào lên, mang theo sự tức giận và quyết tuyệt đã tích tụ suốt ba tháng.
Yết hầu của Lục Dã khó khăn trượt xuống, cuối cùng không nói gì, chậm rãi quay người, bước ra khỏi bếp sau. Tấm rèm ngăn cách nhà bếp và sảnh trước rơi xuống sau lưng hắn, che đi bóng lưng loạng choạng của hắn, cũng che đi trái tim đang đập loạn xạ trong lồng ngực tôi.
Tại sao còn phải xuất hiện? Tại sao còn dùng ánh mắt đó nhìn tôi? Như thể người sai là tôi vậy?
“Anh Mãnh, anh Mãnh anh có trong đó không?” Cái đầu xù của Trì Lãng thò vào.
“Khách bên ngoài đều nói món mới ngon bá cháy, mấy blogger còn tự phát livestream nữa kìa.”
“Tôi ra xem.” Tôi lách qua cậu ta, vén rèm bước nhanh ra sảnh trước.
Bận rộn là liều thuốc tê tốt nhất.
Mấy ngày tiếp theo, tôi hoàn toàn dính chặt mình vào mấy chi nhánh, khi mệt đến cực điểm, thì ngã xuống chiếc giường dã chiến trong phòng nghỉ ngủ ngay lập tức.
Cơ thể mệt mỏi, nhưng lòng lại được lấp đầy bởi một cảm giác thành tựu vững chắc.
Lục Dã không xuất hiện nữa, tôi cứ ngỡ cuộc dây dưa hoang đường đó cuối cùng cũng đã chấm dứt.
Cho đến khi quán của tôi đón một người.
Tôi đang dặn dò công việc ngày mai cho quản lý thì thấy một bóng người quen thuộc bước vào cửa.
Thiệu Hàn.
Anh ấy vẫn gầy, nhưng sắc mặt không tồi. Sau khi anh ấy ly hôn tôi vẫn chưa kịp gặp.
Thiệu Hàn lịch sự gật đầu với tôi, nở một nụ cười đẹp.
“Anh Mãnh.”
“Thiệu Hàn? Mau ngồi!” Tôi vội vàng mời anh ấy.
“Ăn cơm chưa? Thử món mới của bên anh không?”
“Thôi ạ, tôi vừa ăn xong. Anh Mãnh, tiện nói chuyện riêng vài câu không?”
“Sao thế? Gặp khó khăn gì à? Tính ra từ lúc em về anh còn chưa kịp mời em một bữa cơm, là lỗi của anh.” Tôi bực bội vỗ đầu, bận rộn đến mức quên cả chuyện của Thiệu Hàn.
Thiệu Hàn lắc đầu, đẩy một tập tài liệu bằng giấy kraft đến trước mặt tôi.
“Cái này, là Lục Dã nhờ tôi chuyển cho anh.”
Lục Dã? Sao lại là tên này?
Tôi nhìn tập tài liệu đó, không động đậy.
“Anh Mãnh, tôi biết giữa anh và cậu ấy… có một số hiểu lầm, có lẽ là vì tôi.” Anh ấy tự giễu cười một tiếng.
“Trước đây là do tôi quá ích kỷ, luôn muốn duy trì sự cân bằng bề mặt, không muốn làm tổn thương ai, kết quả lại khiến hai người…”
Anh ấy ngừng lại, dường như đang cân nhắc từ ngữ: “Lục Dã, con người cậu ấy, trông thì thông minh mạnh mẽ hơn ai hết, nhưng thực ra ở một số phương diện, rất cố chấp, cũng… rất ngốc, đặc biệt là trong việc xử lý tình cảm.”
Tình cảm? Giữa tôi và Lục Dã có thứ đó sao? “Tình cảm” của bạn giường à? Tôi nhếch mép, không nói gì.
“Bó hoa hồng ở sân bay là một hiểu lầm. Hôm đó tôi xuống máy bay, nhờ Lục Dã đến đón, tôi thật sự không muốn bố mẹ biết chuyện này. Cậu ấy buổi chiều có tiệc xã giao, uống chút rượu, định gọi xe đến sân bay, kết quả lại nhầm lẫn gửi bó hoa vốn dành cho anh đến sân bay. Kết quả là tôi vừa xuống máy bay đã nhận được bó hoa đó, nhưng lại không thấy người đâu.”
Thiệu Hàn nhìn tôi, ánh mắt thành thật.
“Sau đó cậu ấy trên đường đến gọi cho tôi, tôi mới biết bó hoa đó… là cậu ấy đặt để tặng anh. Cậu ấy vốn định giải thích với anh, nhưng kết quả…”
Thiệu Hàn bất lực lắc đầu: “Kết quả là anh tắt máy, người thì biến mất ba tháng. Cậu ấy không tìm được anh, gần như phát điên.”
Đầu óc tôi “ong” lên một tiếng. Thiệu Hàn biết chuyện của tôi và Lục Dã? Sao anh ấy còn bình tĩnh như vậy? Hai tình địch từng cùng theo đuổi anh ấy lại cặp với nhau, anh ấy không thấy nực cười sao?
“Anh Mãnh, anh thật sự không cảm nhận được sao? Lục Dã đối với anh, sớm đã không còn là sự đối đầu như ban đầu nữa. Mấy lần về nước chúng ta ngồi ăn cơm chung, cậu ấy luôn nhìn anh chằm chằm, còn đỡ rượu cho anh, đưa anh về.”
Anh ấy chỉ vào tập tài liệu: “Anh tự xem đi, đây là ‘tác phẩm’ của cậu ấy trong ba tháng qua. Cậu ấy không tìm được anh, liền dồn hết tâm sức vào việc này.”
Thiệu Hàn đứng dậy, vỗ vai tôi như một người bạn cũ.
11
“Những gì cần nói tôi đã nói hết. Anh Mãnh, dù cuối cùng anh quyết định thế nào, cũng đừng trốn tránh nữa. Chuyện giữa hai người, nói cho cùng, đã không còn liên quan gì đến tôi. Nhưng cả hai đều là bạn tốt của tôi, tôi hy vọng hai người đều tốt đẹp.”
Anh ấy để lại tập tài liệu nặng trịch, quay người bước vào màn đêm mờ mịt bên ngoài.
Tập tài liệu bằng giấy kraft lặng lẽ nằm trên bàn, miệng túi mở ra, bên trong nhét đầy ắp.
Thứ đầu tiên trượt ra là một chồng ảnh dày. Toàn là ảnh các chi nhánh của tôi.
Trên xấp ảnh là một bản ý kiến pháp lý được đóng gáy cẩn thận. Tôi lật ra, tim đập thình thịch.
Đây là một bản báo cáo đánh giá rủi ro pháp lý cho kế hoạch mở rộng thương hiệu.
Từ bảo vệ thương hiệu, các cạm bẫy pháp lý trong mô hình nhượng quyền, lỗ hổng hợp đồng chuỗi cung ứng, đến các thỏa thuận lao động của nhân viên, kiểm tra quy định an toàn thực phẩm… Từng chi tiết nhỏ, các điều khoản rõ ràng, mỗi một điểm rủi ro tiềm ẩn đều được đánh dấu rõ ràng, kèm theo đề xuất phòng tránh chi tiết và cơ sở pháp lý.
Dày mấy chục trang, chuyên nghiệp đến đáng kinh ngạc.
Thứ này tuyệt đối không phải là thứ có thể làm xong trong một hai ngày, giai đoạn đầu cần đầu tư rất nhiều thời gian và công sức để nghiên cứu mô hình kinh doanh của tôi, để rà soát từng khâu.
Tôi cầm bản báo cáo nặng trịch, đầu ngón tay hơi run.
Vài trang cuối của báo cáo là những ghi chú bổ sung viết tay.
“Trình Mãnh tính nóng, việc sàng lọc nhà nhận nhượng quyền phải nghiêm ngặt, điều khoản gia nhập cần thêm bồi thường vi phạm ở mức cao, mẫu hợp đồng đã sửa đổi đính kèm.”
“Lưu ý các chủ nhà mặt tiền, lý lịch phức tạp, rủi ro gia hạn hợp đồng thuê cao, phương án dự phòng A, B đã được khảo sát.”
“Tương cổ dùng cho sản phẩm mới, việc bảo mật công thức cốt lõi và thỏa thuận độc quyền chuỗi cung ứng cần được hoàn thiện gấp, mẫu xem ở phụ lục.”
Từng điều, từng mục, không thiếu một chi tiết.
Ở dưới cùng của tập tài liệu, là một tờ giấy ghi chú gấp lại.
Trên đó chỉ có một dòng chữ.
“Trình Mãnh, ba tháng, mấy cái nồi lẩu cũng hầm nát rồi, lửa của tôi đã đủ chưa?”
Không một lời xin lỗi, không một lời giải thích, không một lời sến súa.
Rầm!
Một tiếng động lớn đột ngột vang lên từ sảnh trước, theo sau là tiếng nức nở của phục vụ và tiếng bát đĩa vỡ.
“Các người làm gì vậy?”
“Kêu chủ của chúng mày ra đây, quán ăn lừa đảo, bán đồ độc hại làm người ta ăn xong còn muốn quỵt nợ à.”
Tôi theo phản xạ bật dậy, ánh mắt trở nên sắc bén, nhét vội tập tài liệu vào túi giấy, lao ra ngoài.
“Chuyện gì thế?”
Cảnh tượng trước mắt khiến lửa giận của tôi “vụt” một cái lên đến đỉnh đầu.
Ba bốn gã đàn ông côn đồ đang vây quanh một chiếc bàn bị lật đổ, trong đó một gã đầu trọc đang hung hăng túm cổ áo một nhân viên phục vụ, nước bọt gần như bắn cả vào mặt cậu bé. Hai gã còn lại đang xô đẩy những người khác cố gắng đến can ngăn.
“Sếp! Bọn họ… bọn họ nói ăn đồ của quán ta bị ngộ độc thực phẩm, nôn mửa tiêu chảy, đòi bồi thường. Chúng em nói đưa họ đến bệnh viện kiểm tra, chi phí chúng em chịu, họ không chịu, đến là đập phá đánh người.”
“Mày là chủ à?” Gã đầu trọc liếc mắt, nhìn tôi từ trên xuống dưới, đầy vẻ khinh miệt.
“Đến đúng lúc lắm! Anh em tao ăn ở quán mày bị đau bụng, giờ khó chịu muốn chết, mày nói xem phải làm sao? Hôm nay không có mười vạn tám vạn thì chuyện này chưa xong đâu.” Mấy tên côn đồ sau lưng hắn cũng hùa theo, ánh mắt không thiện chí vây lại.
Thực khách xung quanh sợ hãi lùi lại, có người lấy điện thoại ra định quay phim, lập tức bị bọn côn đồ trừng mắt dọa cho phải cất đi.
Mười vạn tám vạn? Bộ mặt tống tiền không hề che giấu.
“Ngộ độc thực phẩm? Bằng chứng đâu? Báo cáo chẩn đoán của bệnh viện mang ra đây.” Tôi nhìn chằm chằm vào gã đầu trọc, không lùi một bước.
“Nếu không có, Tiểu Vương, báo cảnh sát, gọi 120. Trước khi cảnh sát đến, không ai được đi đâu hết. Nếu thật sự ăn phải đồ có vấn đề, Trình Mãnh tôi dù có tán gia bại sản cũng sẽ chịu trách nhiệm đến cùng. Nhưng nếu có kẻ muốn tống tiền… thì tôi cũng không phải quả hồng mềm đâu.” Tôi cười lạnh một tiếng, siết chặt nắm đấm, các khớp ngón tay phát ra tiếng “rắc rắc”.
“Báo cảnh sát? Dọa ai đấy!” Gã đầu trọc ánh mắt hung dữ, rõ ràng không ngờ tôi lại cứng rắn như vậy. Hắn đột ngột giơ tay, có vẻ muốn túm cổ áo tôi.
Ngay khoảnh khắc tay hắn vươn ra, một bóng người đã lao tới.
“Dừng tay!”
Lục Dã chắn trước mặt tôi.
12
Bên ngoài đang mưa, hắn rõ ràng đến rất vội, vai áo com-lê đã ướt một mảng, vài lọn tóc ướt dính trên vầng trán đầy đặn, cả người toát ra khí thế áp bức của kẻ thực thi pháp luật.
Theo sau hắn là hai chàng trai trẻ, là trợ lý của hắn.
Lục Dã lướt nhìn tình hình hiện trường, ánh mắt không có chút cảm xúc nào.
“Cố ý hủy hoại tài sản, gây rối trật tự công cộng, tống tiền chưa thành. Căn cứ theo Điều 293, Điều 275, Điều 274 của Bộ luật Hình sự, mức án thế nào, trong lòng tự biết chứ?”
Gã đầu trọc và đám côn đồ sau lưng có thể không sợ một ông chủ “trọc phú” như tôi, nhưng lại có sự kính sợ bẩm sinh đối với loại tinh anh khó dây vào như Lục Dã.
“Mày… mày là ai? Đừng có mà dọa người!” Gã đầu trọc lớn tiếng nhưng rõ ràng đã yếu thế.
“Tôi là ai không quan trọng.” Lục Dã vững bước tiến lên, trợ lý của hắn lập tức lấy điện thoại ra quay phim lấy bằng chứng.
“Quan trọng là, hành vi của các người đã bị camera an ninh của quán ghi lại đầy đủ, trợ lý của tôi cũng đang tiến hành quay phim lấy bằng chứng đồng bộ, chuỗi chứng cứ hoàn chỉnh. Bây giờ, cho các người hai lựa chọn.”
“Một, lập tức bồi thường mọi thiệt hại trong quán, công khai xin lỗi nhân viên bị hại, rồi cút đi. Hai, đợi cảnh sát đến, chúng ta ra tòa nói chuyện từ từ, tiện thể điều tra xem ai sai các người đến.”
Hai chữ “ai sai” lập tức chọc thủng vẻ trấn tĩnh giả tạo của gã đầu trọc.
Ánh mắt hắn né tránh, trán rịn mồ hôi, nhìn tôi, rồi lại nhìn Lục Dã mặt không biểu cảm.
“Chúng tôi… chúng tôi…” Hắn ấp úng, hoàn toàn hoảng loạn.
“Bồi thường! Chúng tôi bồi thường!” Một tên côn đồ sau lưng hắn không chịu nổi áp lực, hét lên.
“Đại ca! Mau bồi thường đi!”
Sắc mặt gã đầu trọc thay đổi liên tục, không còn vẻ hung hăng như lúc nãy.
Một màn kịch lố bịch, trong vài phút sau khi Lục Dã xuất hiện, đã được giải quyết gọn gàng.
“Cậu…” Hắn mở miệng, chưa kịp nói hết câu đã bị tôi cắt ngang.
“Luật sư Lục, hôm nay cảm ơn đã giải vây.”
Lục Dã đứng tại chỗ, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng cứng đờ, bàn tay buông thõng bên hông, ngón tay co lại, siết đến trắng bệch.
Hai trợ lý của hắn thấy sự việc đã giải quyết, vội vàng cáo từ.
“Theo tôi.” Tôi quay người đi về phía bếp sau, không quay đầu lại xem hắn có đi theo không.
Tiếng bước chân đều đặn dừng lại sau lưng tôi.
“Gã đầu trọc đó là do Triệu Lão Tứ, chủ quán nhậu ở phía tây thành phố thuê. Lão Tứ ghen tị việc kinh doanh của cậu cướp đi không ít khách của hắn.”
“Tôi biết, trước đó tôi đã nghe ngóng được, đang định tìm hắn ‘nói chuyện’.” Cái “nói chuyện” của tôi, dĩ nhiên không phải là cách văn minh như gửi thư luật sư.
Sau lưng im lặng một lúc.
“Triệu Lão Tứ có chút quan hệ xã hội đen, cậu đi thẳng đến, dễ bị thiệt.” Giọng Lục Dã trầm xuống, “Tôi đã cho trợ lý thu thập bằng chứng hắn sử dụng nguyên liệu kém chất lượng, tài liệu… lát nữa sẽ gửi vào email của cậu.”
Lại là như vậy, ở nơi tôi không nhìn thấy, hắn đã dọn đường sẵn cho tôi.
“Luật sư Lục, mẹ nó rốt cuộc anh muốn làm gì? Ba tháng không một lời hỏi han, điều tra tôi đến tận gốc rễ, bây giờ lại chạy đến giúp tôi dọn dẹp mớ hỗn độn? Sao thế? Thấy tôi bị mấy tên côn đồ chặn cửa, cảm thấy thằng ‘trọc phú’ này không giải quyết được, thương hại tôi à?”
“Trình Mãnh, tôi không nghĩ vậy, tôi chỉ muốn giúp cậu, muốn cậu vui vẻ.”
“Không phải anh nói sao? Chúng ta chỉ là bạn giường, bạn giường cần phải làm đến mức này à?”
Hắn đỏ ngầu mắt, như một con thú bị nhốt.
“Phải, tôi là thằng khốn, ban đầu tôi coi thường cậu, cảm thấy cậu toàn mùi tiền, thô lỗ không có giáo dục. Nhưng sau đó thì sao?”
Hắn tự giễu nhếch mép, nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
“Sau đó tôi thừa nhận trước đây mắt tôi mù, được chưa?”
“Tôi nhìn cậu như một thằng ngốc vung tiền theo đuổi Thiệu Hàn, trong lòng cái vị chua đó trào lên đến mức chính tôi cũng thấy ghê tởm.”
Hắn thở hổn hển, đôi mắt đỏ ngầu khóa chặt lấy tôi, như muốn hút tôi vào.
“Trình Mãnh, tôi ghen tị, tôi ghen tị đến phát điên, tôi ghen tị Thiệu Hàn có thể khiến cậu dốc hết ruột gan, ghen tị cậu ta tùy tiện đàn một bản nhạc là có thể khiến cậu hồn siêu phách lạc, còn tôi trong mắt cậu chỉ là một tên giả tạo, mãi mãi không bằng cậu ta.”
Ghen tị? Hắn… Lục Dã… ghen tị với Thiệu Hàn? Vì tôi ư?
Nhận thức này như một quả bom, nổ tung trong đầu óc hỗn loạn của tôi, nổ đến mức tôi trống rỗng.
“Trình Mãnh.” Giọng Lục Dã trầm xuống, hắn từ từ giơ tay, dường như muốn chạm vào tôi, nhưng lại giữa chừng buông xuống một cách bất lực.
“Tôi biết tôi là thằng khốn, tôi đã nói rất nhiều lời khốn nạn, làm rất nhiều chuyện khốn nạn… Tôi không có tư cách cầu xin cậu điều gì.”
Yết hầu hắn trượt xuống, giọng nói gian nan.
“Tôi chỉ hỏi một câu…”
Hắn ngẩng đầu, trong mắt mang theo tia sáng cuối cùng.
“Ba tháng tôi hầm… lửa… đã đủ chưa?”
Tôi nhìn hắn, nhìn người đàn ông đã trút bỏ hết hào quang tinh anh, chỉ còn lại vẻ chật vật.
Tôi mở miệng, cổ họng khô khốc không phát ra tiếng.
Cuối cùng, tôi chỉ giơ tay, mạnh mẽ đẩy một cú vào vai hắn.
Lục Dã không kịp đề phòng, bị tôi đẩy loạng choạng lùi lại một bước, đập vào giá hàng bằng inox sau lưng, phát ra một tiếng “cốp” trầm đục.
Hắn ngỡ ngàng nhìn tôi, tia sáng trong mắt tối đi.
Tôi mặc kệ hắn, đi thẳng đến bên bếp, cầm chiếc muôi canh treo trên tường, múc một muôi canh vừa mới nấu xong, đưa thẳng đến miệng hắn.
Lục Dã hoàn toàn sững sờ, ngơ ngác nhìn muôi canh đang bốc hơi nóng, rồi lại nhìn khuôn mặt không biểu cảm của tôi, nhất thời không phản ứng lại.
“Nếm thử đi.”
Giọng tôi cứng ngắc.
Lục Dã do dự theo tay tôi, nếm thử một ngụm nhỏ.
“Lửa cũng tạm được rồi… Hầm nữa, canh mẹ nó cạn hết bây giờ.”
Nói xong câu đó, sau lưng tôi là một sự im lặng chết chóc.
Rồi tôi nghe thấy tiếng hít vào dồn dập của hắn. Giây tiếp theo, một cơ thể nóng rẫy từ sau lưng ôm chặt lấy tôi, cằm hắn tì vào hõm vai tôi, hơi thở nóng bỏng phả vào gáy tôi.
Tôi có thể cảm nhận rõ ràng cánh tay đang siết chặt eo tôi run rẩy.
“Cảm ơn! Cảm ơn cậu, Trình Mãnh!”
(Hết)
Trả Lại Anh Chiếc Sừng Gấp Bội (Chương 1) Truyện siêu hay
📌 Thể loại tương tự: Ngôn tình Hiện đại Nữ cường
1
Tôi nhìn Bùi Dữ Xuyên đang ngồi trên ghế sô pha. Quả nhiên anh đang dán mắt vào điện thoại, khóe môi không giấu được ý cười. Nụ cười ấy dịu dàng mà chói mắt.
Xem ra, những dòng bình luận lần này lại nói đúng sự thật.
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy những dòng chữ trong suốt lơ lửng trước mắt mình là vào nửa năm trước.
Tối hôm đó, tôi và Bùi Dữ Xuyên rúc vào lòng nhau trên ghế sô pha xem một bộ phim cũ. Phim đang chiếu đến đoạn nam chính ngoại tình bị phát hiện, tiếng cãi vã xé lòng vang vọng khắp phòng khách.
Bùi Dữ Xuyên đột nhiên tắt ti vi. Căn phòng chìm vào tĩnh lặng.
Anh ôm tôi vào lòng, cằm tựa lên đỉnh đầu tôi, bâng quơ hỏi: “Bảo bối, nếu như… nếu như có một ngày anh ngoại tình, em sẽ thế nào?”
Lúc ấy, tôi chỉ nghĩ anh nhập tâm vào phim quá nên nói đùa. Bởi vì, đó là Bùi Dữ Xuyên cơ mà.
Là Bùi Dữ Xuyên năm mười hai tuổi đèo tôi bằng xe đạp, vì che chở cho tôi mà ngã rách cả cánh tay, máu chảy đầm đìa, để lại một vết sẹo nơi hổ khẩu đến giờ vẫn chưa mờ.
Là Bùi Dữ Xuyên vì muốn đi cùng tôi mà dứt khoát từ bỏ giấy báo trúng tuyển của trường đại học danh giá nhất trong nước, cùng tôi đến một đất nước xa lạ.
Anh là nhân vật chính duy nhất trong suốt cả thanh xuân của tôi, là sự thiên vị mà cả thế giới này đều công nhận dành cho tôi.
Một Bùi Dữ Xuyên như thế, sao có thể ngoại tình được?
Thế nên tôi đã cong môi, nửa thật nửa đùa dọa anh:
“Thế thì em cũng sẽ ngoại tình, tìm một người cao hơn anh, đẹp trai hơn anh, cho anh tức chết.”
Nói rồi, tôi lại giả vờ nghi hoặc, sáp lại gần anh.
“Anh hỏi chuyện này làm gì? Khai mau thì khoan hồng, chống cự thì nghiêm trị, có phải anh thật sự có người khác ở bên ngoài rồi không?”
Bùi Dữ Xuyên cưng chiều véo má tôi, giọng anh dịu dàng đến tan chảy.
“Nói linh tinh gì thế, sao anh có thể ngoại tình được? Anh yêu em nhiều thế nào em không biết sao? Không tin em sờ thử xem, trong tim anh ngoài em ra còn có thể có ai nữa?”
Anh kéo tay tôi đặt lên lồng ngực rắn chắc ấm nóng của mình. Nhịp tim trầm ổn mà mạnh mẽ truyền đến qua lớp áo mỏng.
Và cũng chính vào khoảnh khắc ấy, vài dòng chữ trong suốt bỗng dưng hiện ra trước mắt tôi.
[Nữ chính không tin thật đấy chứ! Đây căn bản không phải là giả thuyết! Là nam chính đang thăm dò giới hạn của cô ấy đó!]
[“Nếu như” cái con khỉ! Đàn ông khi nói “nếu như”, chính là lúc đang trong quá trình ngoại tình!]
[Cưng ơi! Đừng tin! Nhìn vành tai anh ta kìa! Đỏ hết cả lên rồi! Cứ nói dối là tai anh ta lại đỏ, em quên rồi sao!]
Dòng bình luận cuối cùng như một cây kim đâm thẳng vào óc tôi.
Theo phản xạ, tôi ngẩng đầu nhìn tai Bùi Dữ Xuyên, vành tai anh đang đỏ ửng một cách bất thường.
Đó là tật xấu từ nhỏ đến lớn của anh, mỗi lần nói dối là không thể nào sửa được.
Tối hôm đó, nhân lúc anh đi tắm, lần đầu tiên trong đời tôi nảy ra ý định kiểm tra điện thoại của anh.
Màn hình sáng lên là ảnh chụp chung của hai chúng tôi ở bờ biển, nụ cười rạng rỡ mà sao nhói mắt. Mật khẩu vẫn là sinh nhật tôi.
Tôi run rẩy mở WeChat, ghim ở trên cùng chỉ có khung chat của tôi và anh, cùng một nhóm gia đình.
Mọi thứ đều hoàn hảo đến mức không thể soi mói. Lẽ nào… thật sự là tôi đã nghĩ nhiều rồi?
Ngay lúc tôi định đặt điện thoại xuống, một ý nghĩ lóe lên. Tôi tiện tay bấm vào một tin nhắn quảng cáo, chọn mục “Chuyển tiếp”.
Trong danh sách liên hệ vừa hiện ra, ở dòng đầu tiên của mục “Gần đây đã chuyển tiếp”, một cái tên xuất hiện đầy choáng váng.
[Thư ký – Trương Lâm].
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰