11
“Là bởi ngươi quá ầm ĩ đó.”
Ta khẽ trêu chọc.
Tạ Trạm còn định biện giải, ta bỗng hít sâu một hơi lạnh, một dòng nước ấm trào ra từ giữa hai chân — nước ối đã vỡ.
Kế tiếp đó là sáu canh giờ thống khổ nhất trong đời ta.
Từng cơn đau bụng truyền đến, lớp lớp dồn dập như có người dùng dao cùn gọt vào tận xương cốt.
Ta cắn chặt răng, tay nắm chặt cột giường, cố nén tiếng rên. “Phu nhân, dùng sức thêm chút nữa a!”
Bà đỡ sốt ruột thúc giục.
Ta đã kiệt sức, trước mắt tối sầm, hoa cả mắt.
Đúng lúc ấy, cửa phòng bị xô mạnh mở ra, Tạ Trạm xông vào, bất chấp ngăn cản của các bà đỡ, lập tức nắm chặt lấy tay ta. “Minh Lan, ta ở đây.”
Thanh âm chàng run rẩy, trán đẫm mồ hôi, nhìn còn thảm hơn ta, “Hãy nhìn ta, hô hấp theo ta…” Ta chăm chú nhìn gương mặt đầy lo lắng ấy, như được tiếp thêm dũng khí.
Sau tiếng thét xé lòng cuối cùng, một tiếng oa oa vang vọng cả phòng. “Chúc mừng đại nhân, chúc mừng phu nhân, là một tiểu công tử khỏe mạnh!”
Bà đỡ hoan hỉ báo tin.
Ta mỏi mệt dựa vào lòng Tạ Trạm, đến cả sức nhìn con cũng không còn.
Tạ Trạm lại chẳng nhìn hài nhi một cái, chỉ ôm ta thật chặt, giọng nghẹn ngào: “Không sinh nữa… Tuyệt đối không để nàng chịu khổ như thế nữa…” Ta khẽ bật cười, giơ tay vuốt gương mặt lởm chởm râu kia: “Ngốc quá… để ta nhìn hài tử nào…” Bà đỡ bế hài nhi lại, gói trong lớp tã mềm.
Ta nhẹ tay đón lấy, nhìn khuôn mặt nhăn nheo đỏ hỏn mà trong lòng ngập tràn yêu thương. “Giống nàng.”
Tạ Trạm nói nhỏ, đầu ngón tay khẽ chạm lên má đứa trẻ. “Rõ là giống chàng.”
Ta đáp, “Lông mày, sống mũi, đều y hệt.”
Tạ Trạm mỉm cười, cúi xuống hôn nhẹ trán ta: “Vất vả rồi, phu nhân của ta.” “Thiếu gia đặt tên cho con chưa?”
Ta hỏi.
Tạ Trạm nhìn ta chăm chú, ánh mắt chan chứa tình ý: “Tạ Niệm Lan, nhũ danh Lan Sinh, nàng thấy sao?”
Ta nghẹn ngào, mắt nóng bừng — chàng dùng tên con để ghi nhớ đoạn tình ta… Niệm Lan — không bao giờ quên Minh Lan. “Được.”
Ta gật đầu, giọng run run, “Hay lắm.” 24:
Trọn vẹn mối duyên Một tháng sau, Tạ phủ giăng đèn kết hoa, cử hành hôn lễ long trọng đã chậm mất một năm.
Lần này, ta không còn là “quý thiếp” lén lút, mà là đường đường chính chính Tạ phu nhân, có sắc phong Lục phẩm cáo mệnh trong tay.
Tạ Trạm vận hỉ phục đỏ rực, tuấn tú đến mức khiến người khó rời mắt.
Chàng nắm tay ta, trước bao quan khách, cùng ta bái thiên địa.
Đêm tân hôn, chàng nhẹ tay tháo phượng quan nặng trĩu, giúp ta xoa bóp gáy đau. “Mệt không?”
Chàng thì thầm.
Ta lắc đầu, tựa vào vai chàng: “Tựa như mộng vậy…” Tạ Trạm khẽ cười, từ dưới gối lấy ra túi hương xưa kia ta từng tặng, đã cũ sờn theo năm tháng. “Nàng có biết không?”
Chàng mân mê túi hương, “Đêm đó, ta kỳ thực đâu có say.”
Ta giật mình ngẩng lên: “Gì cơ?” “Rượu có pha trà thật, nhưng ta chưa uống hết chén nào.”
Ánh mắt chàng lấp lánh ánh tinh nghịch. “Ta chỉ… tìm cớ để được gần nàng.”
Ta trừng mắt: “Vậy… ngươi chẳng hề nhận nhầm người, cũng chẳng có ‘Uyển Nhi’ gì hết?”
Tạ Trạm gật đầu, có chút xấu hổ: “Ta sợ nói thẳng sẽ dọa nàng, nên mới nghĩ ra trò dở hơi kia.”
Ta giận đến mức đấm chàng một cái: “Ngươi biết ta sợ tới mức nào không?
Còn tưởng sáng ra sẽ bị ngươi đuổi khỏi phủ nữa kìa!”
Tạ Trạm bắt lấy tay ta, đưa lên hôn nhẹ.ta sao lỡ.
Từ khi nàng cứu ta năm bảy tuổi, lòng ta đã không chứa nổi ai khác rồi.”
Nghe vậy, tim ta mềm nhũn, liền rúc vào ngực chàng.
Ngoài cửa sổ, trăng sáng treo cao, ánh sáng mờ ảo rọi vào trong phòng.
Tiểu Niệm Lan ở gian bên, do vú nuôi chăm sóc, đôi lúc phát ra vài tiếng ê a non nớt.
Khoảnh khắc ấy, ta bất giác nhớ đến cô tiểu tỳ năm xưa cẩn thận từng bước sống trong Tạ phủ.
Khi ấy sao ngờ, có một ngày, nàng lại trở thành nữ chủ nhân nơi này, có một trượng phu hết mực thương yêu, có một hài tử đáng yêu như ngọc? “Đang nghĩ gì vậy?”
Tạ Trạm vuốt nhẹ mái tóc dài của ta.
Ta ngẩng đầu, khẽ mỉm cười: “Đang nghĩ… ta thật may mắn.”
Tạ Trạm cúi đầu hôn ta, tiếng nói chìm trong đôi môi chạm nhau: “May mắn là ta…” Hồng đăng cao chiếu, sáng rực một phòng xuân sắc.
Ngoài song, một nhành hải đường lặng lẽ nở rộ, như đang chứng giám cho đoạn nhân duyên khó cầu mà viên mãn này.
Kiếp Này, Tôi Tiễn Cả Nhà Về Tây Thiên (Chương 1)
Truyện siêu hay
📌 Thể loại tương tự:
Ngôn tình
Cổ đại
Hiện đại
1
“Bố mẹ, con sắp xếp xong cả rồi. Đợi Tiểu Muội nghỉ hè là chúng ta sẽ bao máy bay ra nước ngoài chơi một chuyến.”
Tôi vừa mở mắt ra đã nghe thấy câu nói này. Cơn đau đớn tột cùng dường như vẫn còn lan tỏa khắp cơ thể.
Mẹ tôi mừng rỡ ôm chầm lấy chị dâu.
“Tiểu Vũ à, con tốt quá đi mất! Bà già này cả đời còn chưa được ra nước ngoài lần nào!”
Bố tôi cũng sáng cả mắt lên, giọng không giấu nổi vẻ phấn khích.
“Thằng Thành nhà ta lấy được người vợ như con đúng là phúc đức tu mấy đời!”
Chị dâu liếc mắt về phía tôi, trong ánh nhìn đó ẩn chứa á c ý và lòng tham vô tận.
Cả người tôi cứng đờ. Một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng, khiến tôi không khỏi run rẩy.
Chính là người đàn bà này! Kiếp trước, chị ta đã dùng một thủ đoạn tựa như trò đùa á c ý để hại c h ế t tất cả chúng tôi!
Tôi cố nén nỗi sợ hãi, khoác lấy tay chị dâu, tỏ vẻ mơ mộng.
“Chị dâu, chị tốt thật đấy! Bạn học em đứa nào cũng được đi nước ngoài rồi, em cũng muốn đi lắm!”
“Em muốn mua đủ thứ đồ ăn vặt, quần áo, mỹ phẩm ngoại quốc, về khoe cho bằng được với bạn cùng phòng!”
“Còn cả vòng cổ đá quý nữa, chị dâu tốt bụng thế này chắc chắn sẽ mua cho em đúng không ạ!”
Nghe tôi nói vậy, mẹ tôi liền kéo giật tôi lại, tát cho tôi một cái cháy má rồi c h ử i ầm lên.
“Con ranh con này! Mày là cái thá gì mà dám tiêu tiền của chị dâu mày?”
“Nghỉ hè này mày ở nhà mà trông nhà! Cấm đi đâu hết!”
Quả nhiên, hễ có chuyện gì tốt đẹp, mẹ tôi chẳng bao giờ cho tôi tham dự.
Anh trai tôi nhìn tôi bằng ánh mắt khinh bỉ, cười nhạo.
“Tiền của chị dâu mày cũng là tiền của tao. Mày lấy đâu ra cái mặt dày mà đòi tiêu tiền của bọn tao?”
Tôi ôm bên má sưng vù, mắt rưng rưng nói.
“Bố mẹ, con thật sự muốn đi mà, tại sao không cho con đi cùng?”
Mẹ tôi hừ lạnh một tiếng, túm tóc tôi, trừng mắt gằn giọng.
“Đồ con gái c h ế t tiệt, mày có cái số hưởng thụ đồ tốt sao?”
Tôi cúi đầu chịu đau, người không ngừng run lên. Không phải vì sợ, mà là vì phấn khích.
Chỉ có như vậy, họ mới hoàn toàn dập tắt ý định lôi tôi đi cùng. Chỉ có như vậy, cả nhà họ mới c h ế t không có đất chôn!
Kiếp trước, tôi không muốn đi nhưng vẫn bị họ ép lôi lên máy bay. Còn bây giờ, chỉ cần tôi tỏ ra ham hố tiền bạc và những món đồ xa xỉ, mẹ tôi chắc chắn sẽ không cho tôi đi theo.
Thấy tôi im lặng, họ lần lượt bỏ đi. Tôi dùng túi đá chườm lên mặt, bất giác nhớ lại tất cả những chuyện đã xảy ra ở kiếp trước.
Nhà tôi có ba anh em, anh trai cả, tôi là thứ hai, và dưới tôi là cô em gái kém một tuổi. Vốn dĩ gia đình tôi rất nghèo khó, cho đến khi em gái tôi ra đời, bố tôi bỗng nhiên phất lên.
Họ đều cho rằng em gái tôi là ngôi sao may mắn, nên cưng chiều nó vô điều kiện. Còn anh trai tôi là con trai duy nhất, đương nhiên sẽ kế thừa gia sản.
Kẹt ở giữa, tôi trở thành đứa con không được quan tâm, thậm chí còn vô cớ bị đánh đập.
Mãi cho đến khi anh trai và chị dâu kết hôn, tôi mới gặp được người đầu tiên đối xử tốt với mình.
Chị dâu trẻ trung, xinh đẹp, dịu dàng, đảm đang, vừa có năng lực lại vừa có tiền.
Chị ta nói mình có biệt thự trên khắp cả nước, có thể để bố mẹ tôi tùy ý chọn một nơi để dưỡng già.
Chị ta nói nhà mình có công ty giải trí, có thể sắp xếp cho em gái tôi gặp gỡ nam minh tinh nó hâm mộ.
Ngay cả với tôi, chị ta cũng nói rằng dù tôi thi cao học không thành công, chị ta cũng có thể sắp xếp cho tôi một vị trí trong công ty.