Vừa nhìn đã thấy, người ở đầu dây bên kia chính là Trần An An.
Tôi lờ mờ nhìn thấy anh ta gửi đi hai chữ “Bảo bối”.
Hai chữ này, đâm sâu vào trái tim tôi.
Bên kia không biết đã nói gì, Thẩm Độ vừa định nhắn lại, cảm nhận được gì đó, liền quay sang nhìn tôi.
Khi bắt gặp ánh mắt của tôi, anh ta gần như theo phản xạ cất điện thoại đi:
“Em tỉnh rồi à? Anh đi gọi bác sĩ.”
“Anh đang nhắn tin với ai? Trần An An à?”
“Không có ai cả.” Thẩm Độ nhíu mày, tôi còn chưa nói gì, anh ta đã có tật giật mình mà chỉ trích tôi:
“Em có thể đừng chuyện gì cũng lôi An An vào được không?”
Vì Trần An An mà anh ta đã hại chết con của chúng tôi, vậy mà tôi ngay cả nhắc đến cô ta cũng không được.
“Anh xót cô ta như vậy thì đi mà sống với cô ta đi. Chuyện này tôi sẽ không để yên đâu!”
Nhưng rất nhanh sau đó, tôi không còn bình tĩnh được nữa.
Bởi vì tôi nhanh chóng biết được rằng, trong lúc tôi ngủ, Thẩm Độ vì không muốn tôi làm to chuyện, đã nói với cảnh sát rằng tôi bị ngã do bất cẩn. Anh ta còn liên lạc với bố mẹ tôi để họ viết giấy bãi nại!
Bố mẹ tôi còn gọi điện đến, mắng tôi không biết điều, bảo tôi im đi, đừng gây sự với Thẩm Độ nữa.
Tôi tức đến mức lồng ngực cũng đau theo.
7
Mấy ngày sau đó, tôi không thèm để ý đến Thẩm Độ, đuổi thẳng anh ta đi.
Nhưng Thẩm Độ vẫn ở lại phòng bệnh.
Nếu không phải anh ta luôn không kìm được mà nhìn điện thoại, thỉnh thoảng còn không nhịn được mà ra ngoài lén nghe điện thoại.
Thì có lẽ tôi đã có ảo giác rằng, anh ta hoàn toàn không hề thay lòng.
Nhưng tôi biết, đó chỉ là ảo giác mà thôi.
Mỗi lần nhìn thấy anh ta cúi đầu nhắn tin, xem điện thoại, ra ngoài gọi điện, tôi lại đoán người ở đầu dây bên kia là ai.
Dù cố gắng ép mình không được suy nghĩ lung tung, nhưng trái tim lại không nghe lời.
Sau đó, tôi vẫn không nhịn được, đã xem điện thoại của anh ta.
Nhìn vào lịch sử trò chuyện và vòng bạn bè của hai người, tôi mới biết.
Thì ra những ngày anh ta không nghe điện thoại của tôi, đều là ở bên cạnh Trần An An.
Anh ta nói anh ta đang tăng ca, thực chất là đang cùng Trần An An ăn tối dưới ánh nến.
Anh ta nói anh ta đi công tác, thực chất là đi du lịch cùng Trần An An.
Vì cô ta, anh ta thậm chí còn học cách trang điểm, tạo cho cô ta một bất ngờ sinh nhật lãng mạn. Thậm chí còn suýt nữa đã vượt quá giới hạn vào ngày sinh nhật của cô ta, nhưng cuối cùng lại kìm nén được.
Trần An An hỏi anh ta lý do.
Anh ta nói với cô ta rằng, cô ta mãi mãi là giới hạn không thể chạm tới trong lòng anh, mãi mãi là “bảo bối” không thể thay thế trong lòng anh.
Tôi nhìn hai chữ “bảo bối” trên điện thoại, lòng dạ rối bời.
Cô ta là bảo bối, vậy còn tôi thì sao?
Tôi là cái gì chứ?
8
Tôi không biết mình đã tiêu hóa hết tất cả những chuyện này như thế nào. Tôi chỉ biết, mình nhất định phải ly hôn.
Chỉ là tôi không ngờ, tôi còn chưa chính thức đề nghị ly hôn với anh ta, thì khi đi vệ sinh về, tôi đã bắt gặp Thẩm Độ và Trần An An ở ngay trước cửa phòng bệnh của mình.
Hai người đứng rất gần nhau.
Tôi vừa định đi qua thì nghe thấy Trần An An hỏi:
“Chị Chân Chân vẫn đổ hết lỗi lầm của chuyện này lên đầu anh, không chịu nói chuyện với anh một chút nào sao?”
Tôi đứng ở góc tường, bước chân chợt khựng lại.