Tôi nhấn vào xem lịch sử trò chuyện giữa Bùi Dữ Xuyên và cô ta, nhưng kinh ngạc phát hiện nó hoàn toàn trống rỗng.
Điều này quá bất thường.
Một tổng giám đốc và thư ký riêng của mình, sao có thể không có bất kỳ trao đổi công việc nào?
Chỉ có một lời giải thích duy nhất.
Toàn bộ lịch sử trò chuyện giữa họ đã bị cố tình xóa sạch, không chừa lại một dấu vết.
Tôi bấm vào ảnh đại diện của Trương Lâm, vào trang cá nhân của cô ta.
Dòng trạng thái mới nhất là một tấm ảnh selfie. Trương Lâm trang điểm tinh xảo, hậu cảnh có hơi mờ, nhưng vân gỗ óc chó độc đáo và trần xe mô phỏng bầu trời sao kia, có chết tôi cũng không nhận nhầm.
Đó là chiếc Maybach riêng của Bùi Dữ Xuyên.
Và có một điều, tôi biết rõ hơn bất kỳ ai — người trong công ty, chưa một ai có tư cách ngồi vào chiếc xe đó.
2
Tôi lặng lẽ đặt điện thoại về chỗ cũ, nhưng tim như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt, lạnh ngắt thành một khối.
Hơi lạnh nơi đầu ngón tay còn chưa tan, cửa phòng tắm đã mở ra.
Bùi Dữ Xuyên chỉ quấn một chiếc khăn tắm ngang hông, những giọt nước lăn dài theo cơ bụng săn chắc của anh.
Anh đi đến bên giường, như thường lệ cúi xuống định hôn tôi, nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy mặt tôi, anh bỗng khựng lại.
“Sao thế?”
“Mắt em sao đỏ vậy? Em khóc à?”
Anh đưa tay định chạm vào mặt tôi, tôi bất giác nghiêng đầu đi, tránh né sự đụng chạm của anh. Giọng tôi khàn đi vì cố nén cảm xúc.
“Không có gì, chỉ là… phim cảm động quá thôi.”
“Em đang nghĩ, người vợ đó thật đáng thương. Nếu có một ngày, anh cũng giống như trong phim… thì em biết phải làm sao đây?”
Cơ thể Bùi Dữ Xuyên rõ ràng cứng lại trong giây lát, dù chỉ là một thoáng.
Ngay sau đó, anh thở dài, kéo cả người tôi vào lòng, cằm tựa lên đỉnh đầu tôi, ôm tôi thật chặt.
“Bảo bối, đều tại anh.”
Giọng anh ù ù truyền đến từ trên đỉnh đầu, mang theo một chút hối hận.
“Đều tại anh không tốt, không nên hỏi em câu hỏi nhàm chán đó, làm em suy nghĩ lung tung.”
Anh nâng mặt tôi lên, buộc tôi phải nhìn thẳng vào mắt anh.
“Em yên tâm đi. Cả đời này, em là người vợ duy nhất của anh, cũng mãi mãi là người anh yêu nhất.”
Ngón tay cái của anh miết trên má tôi, nóng như một thanh sắt nung.
Nhưng bên tai tôi lại văng vẳng lời một người bạn từng nói sau khi say rượu.
Khi đàn ông nói “mãi mãi yêu em nhất”, có lẽ khoảnh khắc đó là thật.
Nhưng cái “yêu nhất” đó chẳng thể nào ngăn họ quay lưng ôm người khác vào lòng.
…
Ví như, cái ngày tôi đi lấy chiếc cà vạt mà tôi đã đặt riêng cho Bùi Dữ Xuyên từ ba tháng trước.
Tôi vừa thanh toán xong ở cửa hàng, cầm lấy hộp quà được gói tinh xảo, vừa quay người lại thì thấy một bóng dáng quen thuộc ở cửa hàng trang sức cách đó không xa.
Là Bùi Dữ Xuyên và Trương Lâm.
Trương Lâm cười tươi như hoa chỉ vào một sợi dây chuyền bạch kim trong tủ kính, nói gì đó với nhân viên bán hàng.
Bùi Dữ Xuyên đứng bên cạnh cô ta, hơi nghiêng đầu lắng nghe, khóe miệng nở nụ cười cưng chiều mà tôi không thể quen thuộc hơn.
Tiếp đó, anh còn không thèm hỏi giá, trực tiếp đưa thẻ ra.
“Cảm ơn sếp Bùi!”
Trương Lâm nhận lấy sợi dây chuyền, vui vẻ nhón chân, hôn chụt một cái lên má anh.