Chưa kịp để tôi suy nghĩ, anh đã sải bước tới, dùng một lực mạnh nắm lấy cổ tay Thẩm Dục Hành, buộc hắn phải buông tôi ra.
“Dù cậu có là vị hôn phu của cô ấy, cũng không thể cưỡng ép cô ấy giữa nơi công cộng.”
Sao anh lại biết?
Tôi vội ngắt lời: “Không phải nữa rồi! Chúng tôi đã hủy hôn từ tối qua.”
Lớp sương mù u ám trong mắt Hoắc Từ tức thì tan biến, khóe môi anh khẽ nhếch lên một cách kín đáo. Vẻ mặt rạng rỡ như đang nói: “Hóa ra mình không phải tiểu tam.”
Thẩm Dục Hành xoa xoa cổ tay ửng đỏ, tức giận gầm lên: “Mẹ kiếp mày là thằng nào? Chúng mày có quan hệ gì?”
Hoắc Từ không đáp, chỉ nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt như đang chờ đợi, lặng lẽ ép tôi phải lên tiếng.
Quan hệ gì ư?
Tôi bất chợt nhớ lại đêm qua, anh ghé vào tai tôi thì thầm với hơi thở hổn hển: “Nghi Y, ôm chặt vào… gọi chồng đi.”
Mặt tôi nóng bừng, đầu óc trống rỗng, buột miệng nói bừa: “Anh ấy là… trai bao của tôi.”
Mắt Thẩm Dục Hành trợn tròn, chỉ vào vết hằn dưới cổ áo Hoắc Từ: “Triệu Nghi Y, em điên rồi sao? Em có biết hắn là thứ hàng gì không?”
Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vẫn đẹp trai ngời ngời dù có vài dấu vết của Hoắc Từ, hỏi ngược lại: “Anh ấy là thứ hàng gì?”
Lông mi Hoắc Từ khẽ run, sắc mặt hơi tái đi, dường như bị câu nói đó làm tổn thương. Lòng tôi nhói lên, lập tức nói tiếp: “Đương nhiên là… hàng thượng phẩm rồi.”
“Người của tôi, không đến lượt anh nói ba nói bốn!”
Thẩm Dục Hành tức đến mức kim truyền trên tay cũng tuột ra, mu bàn tay loang lổ vết máu. Hắn gào lên trong tuyệt vọng: “Triệu Nghi Y, em biến thành thế này từ bao giờ vậy? Em còn là Nghi Y của anh nữa không?”
9
Ra khỏi cổng bệnh viện, ánh nắng có chút chói chang, tôi buông tay Hoắc Từ ra. Anh trông vừa tinh tế lại vừa mang một cảm giác tan vỡ.
“Anh thật sự là…”
“Vừa rồi cảm ơn anh đã phối hợp diễn kịch với em.”
Tôi ngắt lời anh, chợt nhớ ra tờ giấy xét nghiệm vẫn còn trên tay, tôi có chút luống cuống giải thích: “Em đi kiểm tra không phải vì nghi ngờ anh, chủ yếu là…”
Càng nói càng loạn.
Tôi cúi đầu lí nhí: “Xin lỗi anh.”
Hoắc Từ lại nở một nụ cười ấm áp: “Em làm vậy là đúng, phải nghĩ cho sự an toàn của bản thân, không có gì sai cả. Hơn nữa, chúng ta cũng đâu có quen biết nhau.”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh. Chiếc áo phông trắng được ánh mặt trời chiếu rọi, cả người anh sạch sẽ đến không ngờ. Trông không giống người mắc bất kỳ căn bệnh đàn ông nào cả.
“Em quen anh mà.” Tôi hít một hơi thật sâu, “Tám năm trước, ở thị trấn Thanh Hà, làm sao em có thể quên được.”
“Hoắc Từ, tại sao sau này anh lại biến mất, không đến tìm em nữa?”
Hoắc Từ tỏ vẻ không thể tin được, ánh mắt anh nóng rực, có chút khó khăn mở lời: “Nghi Y, anh của bây giờ… đã không còn giống như trước nữa rồi.”
Phải rồi, còn sa sút hơn trước.
“Lúc đó anh được nhận về Hoắc…”
Tôi không đợi anh nói hết, liền lấy điện thoại ra chạm vào mu bàn tay anh: “Thêm WeChat được không?”
Chuyện quá khứ đã qua, hiện tại, tôi có một kế hoạch mới. Dù bị tôi ngắt lời, Hoắc Từ cũng không hề tức giận, anh nhanh chóng lấy điện thoại ra.
“Được.”
Quét mã, thêm bạn bè. Tôi lập tức chuyển cho anh một khoản tiền, lấy hết can đảm ngẩng đầu lên: “Hoắc Từ… em bao nuôi anh nhé?”
Chắc đây là bản tính thích cứu vớt phong trần đã ăn vào máu rồi.
Anh sững người tại chỗ.
“Em không muốn anh tiếp khách khác nữa.” Tôi giơ một ngón tay lên, “Nhu cầu của em không lớn lắm, một tuần một lần… là được rồi. Tối qua chúng ta rất hợp nhau, đúng không?”