Tham gia nhóm Facebook ❤️
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
Phía Sau Cánh Cửa Không Có Ánh Trăng
Chương 1
1
“Em gái, đừng sợ! Các anh đây là đang ‘gửi gắm tin vui’ cho em thôi!”
Tiếng vải bị xé toạc chói tai, hòa cùng tiếng cười ghê rợn và mùi rượu trắng rẻ tiền nồng nặc, đồng loạt xộc vào tai tôi.
Bảy tám gã đàn ông say rượu đè chặt tôi lên bàn, mặt bàn thô ráp cọ vào lưng tôi đau rát.
Một gã đàn ông với cái miệng sún răng cười ngoác đến tận mang tai, phả ra thứ mùi hôi t h ố i, trong khi bàn tay còn lại thì thô bạo luồn vào cổ áo tôi.
Mấy gã say khướt bên cạnh cũng hùa vào cổ vũ, xô đẩy, căn phòng chứa đồ chật hẹp tràn ngập một sự phấn khích đến ghê tởm.
Tôi liều mạng giãy giụa, gào lên kêu cứu, nhưng tiếng ồn từ tiệc rượu bên ngoài quá lớn. Dù tôi có gào đến khản cổ cũng không một ai để ý.
Đôi giày dưới chân không biết đã rơi mất một chiếc từ lúc nào. Không biết kẻ b i ế n t h á i nào còn dùng lưỡi liếm chân tôi.
Tôi dồn hết sức bình sinh, đạp mạnh một cú. Gã đàn ông bị đạp ngã sõng soài, nhưng rồi lại đứng dậy với vẻ mặt càng thêm bỉ ổi, lao về phía tôi.
“Con k h ố n ranh ma, cũng cay đấy! Anh thích!”
Tôi sợ hãi tột độ, ánh mắt hoảng loạn lia về phía bóng người đang đứng lấp ló ở cửa – là Chu Kế Tông, bạn trai tôi.
Tôi vươn tay về phía anh ta như vớ được cọng rơm cứu mạng.
“Chu Kế Tông! Cứu em!”
Nhưng anh ta chỉ đứng sững sờ ở cửa, rồi quay người, đóng sầm cửa lại và bỏ đi.
“Ha ha ha ha ha ha ha!”
Tiếng cười của đám đàn ông chói lói.
“Xem bộ dạng hèn hạ của bạn trai mày kìa! Mày còn giãy giụa làm gì nữa!”
Những bàn tay thô ráp, những khuôn mặt lởm chởm râu của chúng lướt khắp người tôi.
“Tạo nghiệt à! Buông con dâu tôi ra!”
Bố mẹ Chu Kế Tông xông vào, vớ lấy cây cuốc trong phòng chứa đồ rồi đuổi mấy gã say rượu đi. Mẹ Chu Kế Tông cởi áo khoác trên người, choàng lên cho tôi. Bà ôm chặt lấy thân thể đang co rúm của tôi.
“Nguyệt Nguyệt, đừng sợ! Lỗi của dì, dì đã không bảo vệ tốt cho con! Không sao rồi, không sao rồi.”
Cơn ác mộng cuối cùng cũng kết thúc. Mọi tủi n h ụ c dâng trào, tôi bật khóc nức nở.
Bỗng nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên.
“Mẹ, mẹ không cần phải lo cho cô ta!”
Giọng nói quen thuộc ấy như một mũi dùi băng đâm thẳng vào tim tôi.
Chu Kế Tông đứng trước mặt, mũi giày da chỉ cách mặt tôi chưa đầy nửa gang tay, ánh mắt anh ta tràn ngập vẻ chán ghét.
“Chẳng phải chỉ bị sờ soạng vài cái thôi sao?”
Anh ta ngồi xổm xuống, giọng điệu nhẹ bẫng như đang nói chuyện thời tiết.
“Không muốn bị náo thì sao không đẩy ra? Tôi thấy vừa rồi… cô cũng la hét sung s ư ớ n g lắm mà!”
2
Máu trong người tôi như sôi lên rồi nguội lạnh ngay tức khắc.
Vết trầy sau lưng bị mồ hôi lạnh thấm vào đau nhói, cổ áo vẫn còn lỏng lẻo rách toạc, mùi của đám đàn ông kia dường như vẫn còn bám dính trên da thịt tôi.
Nhưng lời nói của Chu Kế Tông còn khiến tôi ghê tởm hơn cả bàn tay của chúng.
“Chu Kế Tông…” Giọng tôi run lên bần bật, “Vừa rồi tại sao anh…”
“Tại sao lại đóng cửa à?” Anh ta ngắt lời tôi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh.
“Tôi không đóng cửa, chẳng lẽ để cả làng này đến xem bạn gái tôi bị người ta đè lên bàn lột váy sao? Khương Nguyệt Hòa, cô muốn làm tôi mất mặt đến thế à?”
Anh ta đá vào chiếc giày cao gót của tôi rơi trên đất.
“Mặc cái váy ngắn cũn cỡn thế này, lượn lờ trước bàn tiệc khoe cặp đùi trắng nõn, đám trai làng đó không động lòng sao được? Tôi đã bảo cô đừng mặc rồi, cô không nghe, bây giờ lại ở đây khóc lóc giả vờ đáng thương cái gì?”
“Tôi không nghe?”
Khi con người ta cạn lời, thực sự có thể bật cười.
Đây là lần đầu tôi về nông thôn làm phù dâu, tôi không biết phải tự chuẩn bị lễ phục.
Vốn dĩ tôi mặc một bộ đồ thể thao, không mang theo quần áo nào khác.
Chị gái của Chu Kế Tông, Chu Kế Lễ, đã giúp tôi mượn một chiếc váy từ em họ của nhà trai.
Chiếc váy làm bằng vải voan, vừa mỏng vừa xuyên thấu, vải lại ít và ngắn. Tôi cao 1m69, mặc vào chỉ vừa đủ che qua mông.
Tôi ái ngại nhìn Chu Kế Tông.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰