“Cái này ngắn quá, ngày mai em mặc đồ thể thao của mình là được rồi!”
Nụ cười trên mặt Chu Kế Tông tắt ngấm.
“Váy chị anh cố tình mượn cho em, em không mặc chẳng phải là làm chị mất mặt sao? Hơn nữa em là bạn gái của Chu Kế Tông này, đi làm phù dâu mà ngay cả một cái váy cũng không có, người không biết lại tưởng nhà họ Chu chúng ta đến một cái váy cũng không nỡ mua cho em! Thế chẳng phải là vả vào mặt nhà chúng ta à?”
Tôi không lay chuyển được anh ta, cuối cùng vẫn phải mặc chiếc váy đó. Nhưng trước hôn lễ, tôi đã xác nhận lại với Chu Kế Tông mấy lần.
“Kế Tông, anh chắc chắn ở đây không có trò náo hôn chứ? Em nghe nói nhiều làng vẫn còn giữ tục lệ này, anh phải nói trước với họ đấy, em không đùa được mấy trò đó đâu.”
Chu Kế Tông lộ vẻ mất kiên nhẫn.
“Biết rồi, biết rồi, em nói tám trăm lần rồi! Kể cả họ có muốn náo thì chẳng phải có anh ở đây sao, anh lẽ nào lại để người khác bắt nạt em được.”
Nhưng tôi không thể ngờ, trò náo hôn vẫn xảy ra.
Và Chu Kế Tông, cứ thế mặc kệ tôi bị người khác ức hiếp rồi quay người bỏ đi. Giờ đây, anh ta lại đổ mọi tội lỗi lên đầu tôi. Lời nói của anh ta như một con dao cùn, từng nhát, từng nhát cứa vào tim tôi.
Mẹ Chu kéo tay Chu Kế Tông khuyên nhủ.
“Kế Tông à, con nói ít thôi, Nguyệt Nguyệt nó chịu ấm ức rồi…”
“Ấm ức cái gì?” Chu Kế Tông hất tay mẹ ra, ánh mắt lướt qua mái tóc rối bời và chiếc váy rách nát của tôi.
“Cô ta ở bên con mười hai năm, chuyện gì mà chưa làm? Bây giờ giả vờ trong trắng cho ai xem? Nếu đám người kia thực sự làm gì cô ta, cô ta còn sức mà gào thét như vậy sao? Con thấy cô ta là nửa đẩy nửa đưa thì có!”
“Anh là đồ khốn!”
Tôi vớ lấy chiếc giày dưới đất ném về phía anh ta, nhưng anh ta dễ dàng né được. Chiếc giày đập vào tường, phát ra một tiếng “cốp” giòn giã.
Anh ta bước tới, nắm chặt lấy cổ tay tôi. Lực tay anh ta rất mạnh, siết đến mức xương tôi đau nhói, móng tay gần như cắm sâu vào da thịt.
“Khương Nguyệt Hòa, đừng có được đằng chân lân đằng đầu. Hôm nay là ngày vui của chị tôi, cô mà dám làm loạn thì đừng ai mong được yên ổn.”
“Làm loạn?” Tôi nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của anh ta, bỗng nhiên bật cười, nhưng nước mắt lại không ngừng tuôn rơi.
“Chu Kế Tông, lúc tôi bị người khác ức hiếp, anh ở đâu?”
Ánh mắt anh ta lóe lên một tia dao động, rồi quay mặt đi chỗ khác: “Tôi đi tìm người giúp, ai ngờ bố mẹ tôi đến trước…”
“Thật sao?” Tôi giằng tay ra, lần vào túi áo lấy điện thoại, đầu ngón tay run đến mức không bấm nổi số.
“Vậy tôi báo cảnh sát, để cảnh sát đến phân xử, xem là tôi đang làm loạn, hay là anh trơ mắt nhìn tôi bị người ta…”
“Cô dám!” Anh ta đột nhiên gầm lên, giật lấy điện thoại của tôi rồi ném mạnh xuống đất. Màn hình vỡ tan tành.
Anh ta chỉ vào mũi tôi: “Khương Nguyệt Hòa, cô điên rồi à?”
Có lẽ chửi bới vẫn chưa đủ, anh ta còn đẩy mạnh tôi ngã xuống đất, rồi nắm lấy chân tôi mà kéo lê trên mặt đất.
“Báo cảnh sát? Cô muốn cả làng này biết bạn gái tôi bị người ta sờ soạng à? Cô muốn hôn sự của chị tôi đổ bể à? Cô có ý đồ gì!”
“Còn báo nữa không!? Nói mau! Còn báo nữa không!?”
Vết trầy xước sau lưng cọ vào nền đất cát thô ráp, đau đến mức tôi phải hít một hơi lạnh.
Mẹ Chu ngồi xổm xuống, tôi tưởng bà định đỡ tôi dậy, không ngờ bà lại tức giận ghé vào tai tôi nói.
“Kế Tông nó nói đúng đấy, Nguyệt Nguyệt, chuyện này con không thể báo cảnh sát được, làm người đừng quá ích kỷ! Con không thể vì chút hả giận của mình mà hủy hoại con gái dì được!”
Tôi nhắm mắt lại, chút hy vọng cầu cứu cuối cùng cũng tan biến.
Bên ngoài vọng vào tiếng khóc của Chu Kế Lễ, đứt quãng, xen lẫn tiếng chửi bới của họ hàng nhà trai. Mẹ Chu thở dài, đi ra ngoài can ngăn, trong phòng chứa đồ chỉ còn lại tôi và Chu Kế Tông.
Anh ta lại kéo lê tôi thêm vài vòng trên đất, đau đến mức tôi suýt ngất đi mấy lần.
Kéo mệt rồi, anh ta tựa vào khung cửa hút thuốc. Trong làn khói lượn lờ, khuôn mặt mà tôi đã nhìn suốt mười hai năm bỗng trở nên xa lạ.
“Tôi đã nói với cô từ lâu rồi.” Anh ta vừa nhả khói vừa nói, giọng điệu bình thản đến đáng sợ.
“Chị tôi không kết hôn thì hai chúng ta cũng không thể cưới. Đây là quy củ tổ tiên để lại, phá vỡ sẽ bị tuyệt tự tuyệt tôn.”