Tôi vừa gắp một miếng cơm rang trứng, còn chưa kịp nuốt.
Lắp bắp hỏi hắn: “Đi đâu?”
“Không phải em định từ chức sao? Anh trai anh có phải đã không cho em nghỉ việc không?” Hắn hạ thấp giọng.
“Anh ấy có nổi giận với em không?”
Tôi đang phân vân không biết có nên nói vài câu khách sáo để lừa hắn không.
Bên tai bỗng truyền đến một câu nói không nặng không nhẹ: “Ăn cơm đi.”
Nhậm Nghiên Châu ung dung đặt tờ báo xuống, đầu cũng không ngẩng lên.
Nhậm Thời Hoàn lập tức im bặt, co người về chỗ của mình uống sữa đậu nành. Trông y hệt một cậu học sinh tiểu học bị điểm danh phê bình.
Tôi ho một tiếng, cúi đầu lặng lẽ ăn cơm.
Ăn no xong, tôi đang định về phòng ngủ bù một giấc.
Thì Nhậm Nghiên Châu đặt khăn ăn xuống, nhìn tôi một cái.
“Thay đồ rồi cùng tôi đến công ty.”
Tôi nhất thời không phản ứng kịp: “A?”
Anh không lặp lại, chỉ quay người đi về phía cửa.
Nhậm Thời Hoàn kinh ngạc nhìn chúng tôi ra cửa.
Cho đến khi cửa xe đóng lại, hắn vẫn chưa hoàn hồn, đứng ở cửa hỏi một câu khô khốc: “Ai có thể cho tôi biết, đây là tình huống gì không?”
Không ai để ý đến hắn.
Trên xe suốt quãng đường không ai nói gì.
Đến công ty, tôi được cô gái ở quầy lễ tân dẫn thẳng lên lầu.
Thang máy đi thẳng đến tầng cao nhất của công ty.
Trong lòng tôi mơ hồ có một dự cảm không lành.
Quả nhiên, giây tiếp theo cô ấy chỉ vào văn phòng có cánh cửa hé mở đối diện: “Đây là văn phòng của tổng giám đốc Nhậm, cô làm việc ở đây, có việc gì cứ gọi tôi bất cứ lúc nào.”
Khu vực làm việc của tôi nằm ngay đối diện văn phòng của anh. Gần đến mức tôi cảm thấy bên này mình có động tĩnh gì, bên kia anh cũng có thể nghe thấy.
Dân văn phòng như tôi áp lực quá đi mất.
Tôi vừa ngồi xuống không lâu thì nghe thấy tiếng xì xào trong phòng trà:
“Cô ta chính là thư ký mới đến à? Nghe nói là do chính tổng giám đốc Nhậm đưa tới.”
“Hả? Thế không phải là đi cửa sau sao?”
“Kệ cô ta đi, trông cũng xinh xắn đấy.”
Tôi đeo tai nghe bluetooth lên, ngăn chặn những âm thanh này. Tôi nghĩ đến mức lương hậu hĩnh của mình, đến trong mơ cũng có thể cười thành tiếng.
Hóng chuyện thì cứ để họ hóng vậy.
Công việc buổi sáng rất nhàn hạ. Tôi nhận ba cuộc điện thoại. Sắp xếp lịch trình buổi chiều cho Nhậm Nghiên Châu. Tiện tay còn sắp xếp lại một đống tài liệu của anh theo danh mục. Thế là hết việc.
Mười một giờ năm mươi lăm phút, tôi đang định giả vờ vô tình lẻn xuống căng tin công ty.
Đúng lúc điện thoại hiển thị có tin nhắn mới: [Trưa nay ăn cơm cùng nhau.]
Tôi nhìn chằm chằm mấy chữ này, do dự trả lời: [Sếp, tôi xuống căng tin là được rồi, không cần đâu ạ.]
Tin nhắn vừa gửi đi, cửa văn phòng đã mở ra.
Nhậm Nghiên Châu mặc vest đứng ở cửa, tay đút túi quần.
“Cô là thư ký của tôi, ăn cơm cùng tôi, có vấn đề gì sao?”
Tôi há miệng, còn chưa kịp sắp xếp ngôn từ.
Anh đưa mắt nhìn sang: “Cô không muốn ăn cùng tôi à?”
Tôi lập tức lắc đầu: “Dĩ nhiên là không phải ạ.”
Anh không nói gì thêm, chỉ quay người bỏ đi.
Tôi theo sau, tim bất giác đập nhanh hơn nửa nhịp.