7
Nhậm Nghiên Châu đưa tôi đến nhà hàng VIP trên tầng thượng của công ty.
Sau khi chúng tôi ngồi xuống, những món ăn được phục vụ viên mang lên đều là món tôi thích.
Tôi liếc nhìn anh, thăm dò hỏi: “Thực đơn là do anh gọi ạ?”
Anh cầm đũa lên: “Ừm.”
Nói thêm một câu như thể lấy mạng anh vậy. Tôi không khỏi thầm oán thán.
Nhưng món nào cũng ngon tuyệt.
Tôi đang do dự không biết nên ăn món nào trước.
Nhậm Nghiên Châu đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đen láy nhìn tôi chằm chằm.
“Không hợp khẩu vị à?”
Tôi giật mình, vội vàng phủ nhận: “Không có không có, tôi rất thích.”
Anh gật đầu, lại cúi đầu ăn cơm.
Mặc dù vị giác được thỏa mãn. Nhưng ăn xong bữa cơm, tôi cảm thấy cả người không thoải mái.
Buổi chiều càng không có việc gì làm. Nhậm Nghiên Châu liên tiếp mở ba cuộc họp. Tôi chỉ yên lặng ngồi bên ngoài pha trà, sắp xếp tài liệu họp. Nhược điểm duy nhất là ngồi quá lâu mỏi hết cả mông.
Sáu giờ kém sắp tan làm, tôi thu dọn bàn làm việc. Đang định hỏi anh xem có thể về trước không.
[Tan làm rồi. Cùng về.]
Không khí trên xe vẫn là sự im lặng quen thuộc. Tôi không dám nghịch điện thoại, đành nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn ngơ.
Trong tầm mắt, đầu anh tựa vào ghế sau, trông có vẻ hơi mệt mỏi.
Tôi đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, khẽ hỏi một câu: “Cái đó, bây giờ tôi có được coi là chính thức nhận việc chưa ạ?”
“Nếu không thì sao?”
Tôi nuốt nước bọt: “Chỉ là, hình như đến hơi đột ngột.”
Tôi đợi một lúc lâu không thấy ai trả lời. Hơi nghiêng đầu qua nhìn, mới phát hiện Nhậm Nghiên Châu đã ngủ thiếp đi.
Tôi lén lút liếc anh một cái. Rồi cái thứ hai. Cái thứ ba thì có chút tùy tiện hơn.
Anh ấy đúng là đẹp trai thật. Gương mặt góc cạnh, sống mũi cao thẳng, lông mi lại còn rất dài. Lúc này, đôi bàn tay thon dài với những khớp xương rõ ràng đang đặt trên đùi.
Tôi đang nhìn say sưa, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý nghĩ.
Công việc này quá hoàn hảo! Công việc nhẹ nhàng thì thôi đi. Sếp lại còn đẹp trai.
Trong lòng tôi đang vui sướng.
Nhậm Nghiên Châu mở mắt ra.
Thẳng tắp, vừa vặn đối diện với ánh mắt của tôi.
Tôi vội vàng ngồi ngay ngắn lại, giả vờ như không có chuyện gì. Lấy điện thoại, kéo khóa túi, lật tài liệu. Thậm chí còn ma xui quỷ khiến mà nhích sang bên cạnh một chút. Sợ bị anh phát hiện ra tôi vừa ngắm anh đến ngẩn người.
Ngay lúc tôi đang sờ đông mó tây giả vờ vô sự.
Bên tai bỗng vang lên một tiếng cười rất khẽ. Rất ngắn.
Anh đang cười sao?
Tôi giả vờ ngắm cảnh, liếc nhìn về phía anh. Anh đã trở lại với dáng vẻ lạnh lùng thường thấy.
Thôi được rồi. Chắc là ảo giác của tôi thôi.
8
Tôi đang định thay đồ đi tắm. Thì nghe thấy tiếng bước chân dồn dập. Ngay sau đó cửa phòng tôi bị gõ vang.
Tôi vừa mở cửa, một bóng người đã vù một cái lao vào.
“Thẩm Diên!”
Tôi bị hành động của hắn làm cho ngẩn người.
“Anh làm gì thế?”
Hắn hạ thấp giọng, vẻ mặt vừa hóng hớt vừa nghiêm túc: “Anh vừa gọi điện cho mẹ, mẹ anh nói Lâm Uẩn sắp về rồi!”
Hắn lại hỏi dồn: “Sáng nay em đi cùng anh trai anh đến công ty. Hai người thành đôi rồi à?”
Tôi lựa lời, quyết định nói cho hắn sự thật: “Có lẽ anh hiểu lầm rồi.”
Hắn nheo mắt nhìn tôi: “Ý gì?”
Tôi thở dài: “Tôi hoàn toàn không chinh phục được anh trai anh.”
“Tôi chỉ là thư ký riêng mới được anh ấy mời về, bây giờ chỉ là một người làm công ăn lương thôi.”
“Em vậy mà chỉ là cấp dưới của anh ấy thôi á!?”
Tôi lạnh lùng đáp: “Đúng vậy.”
Cả người hắn như mất hết niềm tin, ngồi phịch xuống đất. Ôm chân tôi mà tuôn một tràng kể lể: “Thẩm Diên em là đồ lừa đảo!!!”
“Trả lại chiếc Ferrari phiên bản giới hạn cho anh! Nó là ước mơ của anh! Em có hiểu không?”
Tôi suýt nữa thì không thở nổi: “Anh buông tay ra, bình tĩnh lại đi!”
Hắn ôm chặt chiếc dép lê của tôi không buông, mặt đầy uất ức: “Em có xứng đáng với sự đầu tư của anh mấy năm nay không? Em vậy mà lại để anh thua cược!”
Tôi dở khóc dở cười, chỉ đành vỗ vai hắn an ủi: “Thôi được rồi, đừng kích động. Biết đâu anh trai anh không thích Lâm Uẩn thì sao? Anh đi nói chuyện với anh ấy xem.”
“Nếu anh ấy không thích Lâm Uẩn, thì anh ấy thích ai chứ?” Nhậm Thời Hoàn vừa khóc vừa ôm chân tôi.
Tôi chưa kịp trả lời, ngoài cửa đột nhiên vang lên một tiếng nói không nặng không nhẹ: “Thẩm Diên.”
Cả người tôi cứng đờ.
Cửa không đóng.
Tôi bất giác nhìn ra cửa.
Nhậm Nghiên Châu không biết đã đứng ở đó từ lúc nào, mày nhíu lại, sắc mặt không được tốt cho lắm.
Ánh mắt anh dừng lại trên người Nhậm Thời Hoàn đang ngồi dưới đất khóc lóc om sòm, giọng điệu lạnh như băng: “Em làm gì trong phòng cô ấy?”
Nhậm Thời Hoàn ngẩng đầu, run rẩy: “Anh, em chỉ nói chuyện nhân sinh với cô ấy thôi.”
“Lăn ra đây.”
Nhậm Nghiên Châu nói xong không chút cảm xúc. Liền tóm lấy cổ áo sau của hắn như xách một con mèo lôi ra ngoài.
Trước khi đóng cửa, anh còn lạnh lùng liếc tôi một cái: “Sau này đừng để một người đàn ông tùy tiện vào phòng cô.”
Tôi vội vàng gật đầu: “Ồ, vâng ạ.”
Cửa đóng sầm một tiếng.
Mặc dù Nhậm Thời Hoàn đúng là một người đàn ông thật. Nhưng với tính cách ngốc nghếch của hắn, tôi thật sự chưa bao giờ nghĩ đến phương diện đó.
Tôi thầm lẩm bẩm một câu: Nhậm Nghiên Châu cũng hung dữ quá rồi.
9
Hôm đó, tôi vốn đã chuẩn bị tinh thần để “ngồi chơi xơi nước” cả ngày.
Đang lúc tôi nhìn màn hình máy tính ngẩn ngơ.
Nhậm Nghiên Châu từ văn phòng bước ra.
Tôi vội vàng giả vờ bận rộn.
Anh dường như không hề để ý tôi đang làm gì. Anh đi về phía tôi, giọng điệu công tư phân minh: “Tối nay cùng tôi tham dự một bữa tiệc, sáu giờ xuất phát.”
“Tôi cũng phải đi ạ?”
Ngón tay tôi chỉ vào chính mình.
“Ừm. Chuyên viên trang điểm đang trên đường đến rồi.”
Tôi còn chưa rõ phải làm gì. Đã bị người ta dẫn đến phòng nghỉ của công ty để trang điểm, rồi thay quần áo.
Cho đến khi xe chạy đến cửa, tôi nhìn chiếc váy dài màu đen trên người mình. Dần dần nhận ra tình hình có chút không ổn.
“Tôi chỉ tạm thời thay thế vị trí bạn nhảy của anh thôi đúng không ạ?”
Nhậm Nghiên Châu liếc tôi một cái, như thể không hiểu: “Lúc xuống xe nhớ khoác tay tôi.”
Tôi buột miệng: “Tại sao ạ?”
“Để tiện cho người khác nhận ra cô là người đi cùng tôi.”
Tôi chỉ có thể ngoan ngoãn đáp: “Vâng ạ.”
Sếp nói gì cũng đúng.
Bữa tiệc được tổ chức trong một câu lạc bộ lâu đời. Khách mời đều ăn mặc sang trọng, khí chất hơn người.
May mà mấy năm nay theo Nhậm Thời Hoàn cũng đã xuất hiện ở không ít sự kiện. Nếu không tôi đã sợ hãi mất rồi.
Chưa đi được hai bước, tôi đã thấy Nhậm Thời Hoàn. Hắn đang nói chuyện với một cô gái, cười vô cùng rạng rỡ. Tay cầm ly sâm panh không biết đã nói gì mà cô gái kia cũng che miệng cười.
Cô gái mặc một chiếc váy dạ hội màu xanh nhạt, mái tóc dài tự nhiên buông xõa trên vai, trông rất linh động, chỉ một cái nhìn là có thể thu hút sự chú ý của người khác.
Tôi nhìn chằm chằm hai giây.
Ừm, rất xứng đôi.
Nhậm Nghiên Châu lại đi thẳng về phía họ. Tôi vội vàng bước nhanh theo sau.
Khoảnh khắc Nhậm Thời Hoàn nhìn thấy chúng tôi, sắc mặt hắn trở nên kỳ quặc.
“Anh, sao anh lại đến đây?”
Nhậm Nghiên Châu không trả lời, chỉ quay sang cô gái bên cạnh hắn: “Cô Lâm, lâu rồi không gặp.”
Đầu óc tôi lập tức quay cuồng: Cô Lâm? Họ Lâm?
Chẳng lẽ là…
Nhậm Thời Hoàn nhìn tôi, rồi lại nhìn anh trai mình. Biểu cảm có chút khó xử: “À, đúng rồi, để em giới thiệu, đây là Lâm Uẩn.”
Lâm Uẩn rất tự nhiên chào tôi: “Chào cô, cô là Thẩm Diên đúng không?”
Tôi ngẩn người: “Cô biết tôi sao?”
“Thời Hoàn hay nhắc đến cô lắm, tôi đã muốn gặp cô từ lâu rồi.”
Cô ấy trông rất phóng khoáng, tự nhiên. Hoàn toàn không có vẻ chua ngoa, cay nghiệt như những vị hôn thê của tổng tài trong tiểu thuyết.
Nhậm Nghiên Châu chào hỏi xong, thậm chí còn không nhìn Lâm Uẩn lấy một cái. Suốt quá trình chỉ nói chuyện với tôi:
“Buổi chiều đã ăn gì chưa?”
Tôi: “A? Vẫn chưa kịp ạ.”
“Vậy lát nữa nhớ đừng uống rượu.”
Này, anh trai. Anh đừng có trước mặt vị hôn thê của mình mà quan tâm tôi như vậy chứ?
Lâm Uẩn dường như cũng không để tâm, cười tủm tỉm lại gần.
“Thẩm Diên, tôi vừa thấy ở góc kia có bánh tart gan ngỗng nhỏ, cô có muốn ăn không? Tôi đi lấy nhé.”
Tôi gật đầu theo phản xạ.
Giây tiếp theo đã thấy cô ấy vui vẻ chạy đi lấy đồ ăn.
Tôi cúi đầu véo véo ngón tay, nhỏ giọng hỏi Nhậm Nghiên Châu: “Tôi không hiểu lắm, trong những dịp thế này không phải anh nên xuất hiện cùng vị hôn thê của mình sao?”
Anh cúi mắt nhìn tôi: “Cô ấy không phải vị hôn thê của tôi.”
Anh vừa dứt lời, đã có người đến mời rượu.
Lâm Uẩn nhanh chóng bưng đồ ăn đến chỗ tôi. Chúng tôi nói chuyện rất hợp nhau.
Khi bữa tiệc sắp kết thúc, chúng tôi còn trao đổi phương thức liên lạc.
Trên đường về, tôi vẫn đi chung xe với Nhậm Nghiên Châu.
Ánh mắt tôi đảo quanh, rất muốn hỏi anh câu nói vừa rồi có ý gì.
Vẻ mặt thấp thỏm không yên của tôi lọt vào mắt anh.
“Muốn nói gì thì nói đi.”
Tôi cười gượng một tiếng. “Hehe, không có gì ạ.”
Thôi vậy, tốt nhất là không nên quản chuyện riêng của sếp.
Vừa về đến nhà, Nhậm Thời Hoàn lập tức từ ghế sofa phòng khách bật dậy.
Hắn trước tiên cẩn thận liếc nhìn Nhậm Nghiên Châu một cái.
“Anh, em có chuyện muốn thú nhận. Thật ra hôn sự với Lâm Uẩn, trước đó em có đánh cược với bạn, chỉ cần em có thể khiến anh từ bỏ hôn ước, em sẽ thắng được một chiếc xe.”
Nhậm Nghiên Châu vén tay áo sơ mi, như đang vuốt phẳng nếp nhăn trên áo.
“Ồ.”
“Ồ?” Đến lượt Nhậm Thời Hoàn ngây người. “Anh không tức giận à?”
“Cậu muốn liên hôn với nhà họ Lâm là tự do của cậu.”
Đồng tử Nhậm Thời Hoàn chấn động: “Đợi đã, không phải anh thích Lâm Uẩn sao??”
Nhậm Nghiên Châu liếc hắn một cái, dùng giọng điệu lạnh lùng thường thấy: “Tôi từng nói tôi thích cô ấy khi nào?”
Không khí đột nhiên im lặng hai giây.
Tôi đứng bên cạnh nghe mà mắt chữ A mồm chữ O.
Nhậm Thời Hoàn thăm dò: “Vậy tại sao lúc đầu anh không từ chối hôn ước?”
“Lúc đó tôi chưa có người mình thích.” Anh chậm rãi nói. “Không thích, cũng không cần phải phản đối.”
Anh ngừng lại một chút, ngước mắt nhìn về phía tôi.
“Bây giờ thì có rồi. Tôi cũng đang định nói chuyện với bố mẹ về việc hủy hôn.”
Tôi nghe thấy câu này liền bất giác ngẩng đầu.
Anh cũng đang nhìn tôi.
Ánh mắt giao nhau trong không khí hai giây.
Ánh mắt của anh quá nóng bỏng.
Tôi lập tức quay người. Bỏ chạy về phòng.
10
Từ trước đến nay cứ đặt lưng xuống là ngủ, tôi vậy mà lại mất ngủ một cách huy hoàng.
Sáng hôm sau, tôi vác quầng thâm mắt ngồi vào xe. Nhậm Nghiên Châu đã ở trong đó.
Anh hôm nay mặc một bộ vest màu xám đậm, vừa cài xong dây đồng hồ, quay đầu nhìn tôi một cái.
“Ngủ không ngon à?”
Mặt tôi không biểu cảm: “Cũng được ạ.”
Trong lòng thì bổ sung một câu: Không phải vì anh thì tôi có thể ngủ không được sao?
Nhưng miệng thì tất nhiên không dám nói.
Xe vững vàng chạy vào bãi đậu xe ngầm của công ty. Chúng tôi cùng lúc xuống xe từ hàng ghế sau.
Cũng đúng lúc đó, cô lễ tân và một đồng nghiệp phòng hành chính vừa đi ngang qua. Tôi thấy bước chân của họ rõ ràng dừng lại một chút. Rồi nhanh chóng thì thầm một câu: “Thấy không? Cùng nhau xuống xe đó!”
Xong rồi. Lần này drama lại được dịp bùng nổ.
Quả nhiên.
Tôi từ nhà vệ sinh đi ra, liền cảm thấy sau lưng một trận ớn lạnh.
Mấy nữ đồng nghiệp đứng bên cạnh máy in, ghé giọng nói:
“Tôi nói cho cô nghe, chính là cô ta đấy.”
“Cô ta à, đã có tin đồn từ lâu rồi, nói là quan hệ không bình thường.”
“Cô xem cô ta mới đến mấy ngày? Hôm qua đã cùng sếp đi dự tiệc, hôm nay còn đi làm cùng nhau.”
“Quyến rũ sếp, đúng là không biết xấu hổ.”
Tôi hít sâu một hơi, đang định ưỡn thẳng lưng đi về phía trước.
Nhậm Nghiên Châu không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện.
Ánh mắt anh sắc lạnh, nhìn mấy nữ đồng nghiệp đang nhỏ giọng bàn tán: “Công ty mời các cô đến để làm việc. Không phải để sau lưng nói xấu người khác.”
Anh mím môi, giọng điệu cứng rắn.
“Có thời gian rảnh rỗi tán gẫu nửa tiếng, không bằng đi nghĩ xem làm thế nào để hoàn thiện phương án.”
“Công ty không giữ người nhàn rỗi.”
Mấy đồng nghiệp mặt mày xám xịt, không ai dám nói gì.
Anh không ở lại thêm, quay người về văn phòng.
Tôi không biết bị chập dây thần kinh nào. Ma xui quỷ khiến thế nào lại đi theo gõ cửa văn phòng anh.
Anh nhìn tôi một cái: “Vào đi.”
Tôi đứng ở cửa, không vào.
“Cảm ơn anh vừa rồi đã bênh vực tôi.”
Anh đặt báo cáo trên tay xuống: “Không có gì.”
“Lần sau gặp phải tình huống này, cứ nói với tôi.”
Tôi ngẩn người.
Anh không giải thích nhiều, ánh mắt nhìn vào quầng thâm dưới mắt tôi: “Đừng thức khuya nữa, không tốt cho sức khỏe.”
Trở lại chỗ làm, tôi sờ lên mặt mình đang nóng ran.
Chuyện gì thế này?
Đối diện với sếp mà có cảm giác tim đập loạn nhịp như hươu con đi lạc thế này là bình thường sao?
11
Không ngờ kỳ sinh lý của tôi lại đến sớm. Không chỉ đau lưng mà bụng cũng đau dữ dội.
Tôi co người trên ghế.
Nhậm Nghiên Châu từ phòng trong đi ra, ánh mắt dừng trên mặt tôi vài giây.
“Cô sao vậy?”
Tôi chưa kịp trả lời.
Anh đã bước nhanh đến, đứng trước bàn tôi, mày hơi nhíu lại.
Anh cúi đầu nhìn tôi: “Sắc mặt kém quá.”
Tôi vừa định cố gắng nói mình không sao.
Anh đột nhiên cúi xuống, ngón tay đặt lên trán tôi.
“Sốt à?”
Lòng bàn tay khô ráo ấm áp của anh áp lên qua mái tóc tôi.
Tôi sợ đến mức rụt cổ lại, vội vàng lùi ra sau một chút.
“Không có, chỉ là đến kỳ, hơi đau bụng thôi ạ.”
“Về nhà nghỉ ngơi trước đi.”
Tôi theo bản năng từ chối: “Không cần đâu ạ, không đến mức yếu đuối như vậy.”
Anh nghiêm túc nhìn tôi, dường như đang xem tôi có nói dối không.
Sau đó mở điện thoại, quay người đi ra ngoài.
Tôi tưởng anh đã bỏ đi.
Kết quả mười mấy phút sau, anh đột nhiên lại xuất hiện. Còn đặt một cốc nước đường đỏ nóng hổi lên bàn tôi.
“Uống nhân lúc còn nóng đi.”
“Tôi tra trên mạng thấy nói uống cái này sẽ đỡ hơn một chút. Bên cạnh còn có miếng dán giữ nhiệt.”
Anh nói xong, lại thêm một câu: “Thật sự không chịu nổi thì phải đến bệnh viện, đừng cố chịu đựng.”
Tôi nhìn bóng lưng anh bước vào văn phòng, ngón tay ôm cốc nước đường từ từ siết chặt.
Về đến nhà họ Nhậm, vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng hiệu ứng game không ngừng vang lên.
Phía phòng khách.
Nhậm Thời Hoàn ngồi trên thảm, bên cạnh là Lâm Uẩn.
Hai người đang vừa tranh giành điều khiển vừa cãi nhau.
Tôi vừa định lặng lẽ đi ngang qua lên lầu.
Họ liền đột ngột quay đầu lại đồng loạt nhìn về phía chúng tôi.
Đặc biệt là khuôn mặt của Nhậm Thời Hoàn, cười vô cùng gian xảo.
“Hai người về rồi à.” Lâm Uẩn chào một tiếng, giọng điệu đầy ẩn ý.
Nhậm Nghiên Châu thì mắt không liếc ngang liếc dọc mà lên thẳng lầu, hoàn toàn không để ý đến họ.
Tôi đang định chuồn đi.
Hai người họ như nhận được tín hiệu ngầm, ăn ý kéo tôi lại một trái một phải ấn xuống sofa.
“Thẩm Diên.” Nhậm Thời Hoàn chống khuỷu tay lên bàn trà.
“Em có cảm thấy, anh trai anh gần đây đối xử với em rất tốt không?”
Tôi bị hỏi đến cứng họng: “Anh đang nói gì vậy?”
Lâm Uẩn chắp tay, bổ sung giúp hắn: “Ví dụ như, anh ấy lại giữ cô lại làm việc cho anh ấy. Thôi được, cái này bỏ qua, còn cho cô ở đây, mỗi ngày cùng nhau đi làm về. Quan trọng nhất là! Ánh mắt anh ấy nhìn cô!”
Nhậm Thời Hoàn sờ cằm, phân tích vô cùng nghiêm túc.
“Anh trai anh cứ nhìn chằm chằm vào em, nhìn thẳng luôn. Là kiểu ánh mắt đàn ông nhìn phụ nữ, em hiểu không? Anh không tin là em không cảm nhận được.”
Tôi há hốc mồm: “Nhưng tôi thấy anh trai anh chẳng có lý do gì để thích tôi cả.”
Lâm Uẩn bật cười: “Thẩm Diên, cô đừng thiếu tự tin như vậy chứ. Tôi thấy anh chàng lạnh lùng đó không chỉ thích cô, mà còn thầm yêu cô từ lâu rồi.”
Nhậm Thời Hoàn ghé lại gần hơn: “Hơn nữa anh trai anh trước đây chưa từng yêu ai.”
Tôi trợn tròn mắt.
“Thật đấy.” Hắn nghiêm túc nói, “Anh trai anh chưa bao giờ dẫn ai về nhà, thậm chí đi ăn với con gái cũng cố tình giữ khoảng cách. Bọn anh đều tưởng anh ấy không thích phụ nữ.”
Tôi sặc một cái: “Anh đừng nói anh trai mình phi nhân loại như vậy chứ.”
Lâm Uẩn cười che miệng: “Nhưng đối với cô, anh ấy thật sự khác biệt.”
Tôi cúi đầu, nhẹ nhàng nắm chặt lòng bàn tay.
Tôi biết họ không nói bừa.
Tôi cũng biết, thời gian này Nhậm Nghiên Châu đối xử với tôi, tốt đến mức thật sự không giống sếp đối với nhân viên.
Chỉ là tôi không dám tùy tiện nhận vơ.
Dù sao thì thân phận của chúng tôi cũng quá cách biệt.
Trên cầu thang có tiếng động, là Nhậm Nghiên Châu đi xuống.
Tôi lập tức im bặt, ngồi thẳng lưng.
Lâm Uẩn ghé vào tai tôi nói nhỏ: “Lát nữa cô có thể hỏi thẳng anh ấy xem.”
Tôi lườm cô ấy một cái: “Cô muốn tôi xấu hổ chết à?”
Cô ấy chớp mắt: “Nếu cô không hỏi, bọn tôi hỏi giúp cũng được.”
Tôi vội vàng đầu hàng: “Đừng! Tôi sẽ tự liệu.”
Tất nhiên là chỉ nói miệng thôi.
Làm sao tôi có thể thật sự đi hỏi chứ.
12
Tôi suy nghĩ rất lâu, cuối cùng đi đến một kết luận:
Nhậm Nghiên Châu chắc là lướt mấy video ngắn thể loại bá đạo tổng tài nên sinh ra chút cảm giác nhập vai không nên có.
Sắp tan làm, tôi nhận được một cuộc điện thoại.
“Chị, em được nghỉ rồi. Em và bạn đến chỗ chị chơi đây. Bây giờ em đến dưới công ty chị rồi, chị có thể xuống đón em không?”
Là em trai tôi.
Thẩm Tinh.
Thằng nhóc này từ khi lên đại học ít khi gặp tôi, hôm nay đến đột ngột quá.
Tôi nghe nó ở dưới lầu, lập tức nhắn tin cho Nhậm Nghiên Châu:
[Sếp, tối nay em có việc, không về cùng anh được ạ.]
Anh vài giây sau trả lời một chữ: [Được.]
Vừa ra khỏi cổng lớn, tôi đã thấy bóng dáng Thẩm Tinh.
Tôi chạy đến, ôm chầm lấy nó: “Tinh Tinh!”
Thẩm Tinh bị tôi dọa cho giật mình: “Chị, sao tự dưng chị nhiệt tình thế, dọa em hết hồn!”
Tôi cười xoa đầu nó, mũi có chút cay cay: “Nhớ em chứ, thằng nhóc thối.”
Chúng tôi đang chuẩn bị rời đi.
Nhưng sau lưng tôi có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Cảm giác đó rất mãnh liệt.
Tôi bất giác ngẩng đầu nhìn lên, không có ai.
Tôi vỗ đầu, kéo Thẩm Tinh đến một quán ăn Nhật ở trung tâm thành phố.
Đang ăn, Thẩm Tinh đột nhiên nhìn tôi.
“Chị, có phải chị sống rất tốt không ạ?”
Tôi gắp một miếng lưỡi bò cho nó: “Sao thế?”
“Cả người chị trông có chút khác, tươi tắn hơn trước nhiều.”
Tôi bất giác soi gương: “Có sao?”
Nhưng trong đầu tôi lại hiện lên khuôn mặt của Nhậm Nghiên Châu.
Ăn cơm xong, tôi đưa Thẩm Tinh về khách sạn trước.
Lúc sắp về đến nhà, điện thoại tôi hiện lên tin nhắn của Nhậm Thời Hoàn.
[Em đi đâu thế? Sao không về cùng anh trai anh?]
Tôi gõ chữ: [Em trai tôi đến thăm, tôi đi ăn với nó.]
Giây tiếp theo, hắn trả lời ngay: [Bảo sao hôm nay anh trai anh trạng thái không ổn.]
Tôi: [?]
Hắn: [Về đến nhà mặt đã hầm hầm, như người khác nợ tiền vậy]
[Anh ấy chắc chắn là hiểu lầm em đi ra ngoài với người đàn ông khác rồi!]
13
Về đến nhà đã không còn sớm.
Tôi lặng lẽ mở cửa.
Đèn sảnh chính vẫn sáng choang.
Nhậm Nghiên Châu vậy mà vẫn ngồi ở phòng khách.
Trông như đã tắm rửa rồi. Mặc đồ ở nhà, đang cúi đầu xem tài liệu.
Anh ngẩng đầu nhìn tôi một cái. “Lần sau đừng về muộn như vậy.”
“Ồ, vâng ạ.”
Anh nói xong liền đứng dậy lên lầu.
Tôi đi theo sau anh.
Vừa đến khúc quanh cầu thang, anh đột nhiên không đi nữa.
Tôi không kịp đề phòng, suýt nữa đâm sầm vào anh.
Anh nhìn tôi, cảm xúc trong mắt từ từ trở nên nồng đậm.
“Chàng trai ở dưới công ty hôm nay, là bạn trai em à?”
Tôi lập tức phủ nhận: “Đó là em trai em, em trai ruột.”
Anh nghe xong dường như thở phào nhẹ nhõm, đến cả mày mắt cũng giãn ra.
Nhưng giây tiếp theo, anh lại bước đến gần tôi một bước.
“Thẩm Diên.”
Anh nhìn tôi chằm chằm, giọng nói trầm khàn nhưng không thể phớt lờ: “Em thật sự không nhận ra là anh đang theo đuổi em sao?”
Tôi bị khí thế của anh áp đảo đến mức không nói nên lời, khô khốc trả lời một câu: “Sếp, có phải anh xem phim ngắn nhiều quá rồi không. Đừng đùa với em như vậy.”
Ánh mắt anh lập tức trầm xuống.
Cả người anh tiến lại gần tôi nửa bước, ép tôi sát vào tường.
“Anh không nói đùa.”
Anh nói: “Anh làm việc gì cũng rất nghiêm túc.”
Tôi và anh đối mắt, hoàn toàn không thể dời đi.
“Chúng ta rõ ràng mới ở bên nhau không lâu.”
Tôi vẫn không nhịn được mà nói ra.
“Ba năm trước, anh đã để ý đến em rồi.”
Anh nói câu này lúc, giọng không lớn.
Nhưng lại như một viên sỏi ném vào lòng tôi, gợn lên từng vòng từng vòng sóng.
“Lúc em ở bên cạnh em trai anh, anh đã gặp em rất nhiều lần, nhưng em không để ý đến anh.”
“Lúc đó anh sắp ra nước ngoài, có rất nhiều việc. Không dám nói.”
“Chỉ có thể mượn danh nghĩa của em trai anh để giữ em lại bên cạnh nó, ít nhất thì khi anh trở về, em vẫn còn ở đây.”
“Bây giờ anh về rồi, anh không muốn giấu giếm nữa.”
Tôi ngước mắt nhỏ giọng nói: “Em chỉ là con gái một gia đình bình thường, có lẽ không xứng với anh.”
Anh rõ ràng không ngờ tôi sẽ nói như vậy.
“Anh cho rằng đây hoàn toàn không phải là vấn đề.”
“Em có thể suy nghĩ, anh đợi em.”
Tôi vừa vào phòng đã ngã vật ra giường.
Ngón tay bấm vào WeChat, gửi cho Lâm Uẩn một tin nhắn:
[Nhậm Nghiên Châu tỏ tình với tôi rồi.]
Lâm Uẩn: [⁄(⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)⁄ !!!!]
Giây tiếp theo cô ấy spam màn hình:
[Cô đồng ý rồi à?!]
[Anh ấy nói thế nào?]
[Có nói là thích cô từ lâu rồi không?]
Tôi nhìn một loạt câu hỏi của cô ấy, trả lời một câu: [Tôi bảo anh ấy cho tôi chút thời gian.]
Cô ấy: [? Cô làm gì vậy! Gặp người đàn ông như thế không đồng ý ngay à?!]
Tôi: [Tôi hơi sợ, tôi chỉ là một người không có gia thế không có tài nguyên, lỡ như bố mẹ anh ấy không thích tôi thì sao? Tôi cũng chưa từng yêu đương với nhà giàu bao giờ.]
Lâm Uẩn: [Cô đang nghĩ linh tinh gì thế. Bố mẹ anh ấy mong anh ấy mau chóng cưới vợ còn không kịp, sao lại không mau chóng chào đón cô vào cửa chứ?]
Tôi: [Cô nghiêm túc đi.]
Cô ấy: [Tôi nói thật đấy, cưng à, người thâm sâu như Nhậm Nghiên Châu, chắc chắn là đã có ý đồ với cô từ lâu rồi. Không có chuyện bốc đồng đâu.]
Tôi cẩn thận suy nghĩ lại.
Hình như, tôi đã rơi vào bẫy từ ba năm trước rồi.
14
Sau khi Nhậm Nghiên Châu ngả bài, anh hoàn toàn không giả vờ nữa.
Anh đứng trước máy tính của tôi, nói: “Tối nay không về nhà vội.”
Tôi theo phản xạ: “Phải tăng ca ạ?”
Anh thản nhiên nói: “Không phải, hẹn hò.”
Tôi sờ mũi.
Anh cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt mang theo chút ý cười: “Không phải anh đã nói là đang theo đuổi em sao?”
Sau đó, việc hẹn ăn tối trở thành chuyện thường tình.
Anh không còn báo trước cho tôi, mà là: “Thẩm Diên, đi thôi.”
Như một lẽ dĩ nhiên.
Nhậm Thời Hoàn ban đầu còn tủi thân: “Anh không phải nói hôm nay về nhà ăn cơm sao?”
Nhậm Nghiên Châu đầu không ngẩng: “Hôm nay không về.”
Nhậm Thời Hoàn ở phía sau hét lớn “Hai người có thể cho em đi cùng không!”
Khoảng hai, ba tuần sau.
Trong một bữa tối, tôi cuối cùng không nhịn được, nhỏ giọng nói một câu: “Chúng ta bây giờ là quan hệ gì?”
Anh dừng động tác, ngước mắt nhìn tôi: “Em nói xem?”
Tôi không đáp lời.
Anh chậm rãi đặt dao nĩa xuống, tựa vào lưng ghế, từng chữ từng chữ nói: “Thẩm Diên, lúc em chưa đồng ý, anh đang theo đuổi em.”
“Sau khi em đồng ý, em chính là bạn gái của anh.”
“Bất kể em đưa ra quyết định gì, anh đều tôn trọng em.”
Trong khoảnh khắc đó, lòng tôi đột nhiên trở nên yên ổn.
Về đến nhà.
Nhậm Thời Hoàn nhìn chúng tôi trước sau bước vào cửa, ngậm hộp sữa chua cười lạnh một tiếng: “Ồ, hôm nay về sớm thế? Không phải lại đi hẹn hò sao?”
Tôi không để ý đến hắn, chuẩn bị lên lầu.
Hắn đuổi theo tôi: “Hai người yêu nhau rồi à? Anh đã nói là ánh mắt anh trai anh nhìn em không đúng rồi mà!”
Tôi vừa đi lên lầu, vừa cười nói: “Anh đoán xem.”
Hắn ôm đầu nằm trên sofa rên rỉ: “Trời ơi, anh trai mình vậy mà cây sắt cũng nở hoa rồi!!”
Nhậm Nghiên Châu đi đến, ánh mắt lướt qua hắn: “Có ý kiến?”
Nhậm Thời Hoàn: “Không dám.”
Sau khi xác định quan hệ.
Dáng vẻ tổng tài lạnh lùng mặc vest thường ngày của Nhậm Nghiên Châu biến mất.
Anh bắt đầu trở nên nói nhiều và dính người.
“Hôm nay tại sao em không chủ động nhắn tin cho anh?”
“Vừa rồi em nói chuyện với Lâm Uẩn cười vui vẻ quá. Có phải còn thoải mái hơn ở bên anh không?”
“Anh không quan tâm, anh muốn em hôn anh ngay bây giờ.”
Tôi: “Anh là ai vậy?”
Anh một tay kéo tôi vào lòng: “Bạn trai em.”
Tôi: OK, Fine, nhận thua.
Tôi cũng không đi làm nữa.
Anh nghiêm túc nói với tôi: “Để em làm thư ký của anh chỉ là một trong những thủ đoạn theo đuổi của anh thôi, bây giờ đã hoàn thành nhiệm vụ, em không cần phải vất vả như vậy nữa.”
Tôi vốn còn muốn phản kháng một chút.
Kết quả anh bổ sung một câu: “Tất nhiên, nếu em muốn tiếp tục mỗi ngày cùng anh đi làm về cũng được, như vậy anh có thể lúc nào cũng nhìn thấy em.”
Ở văn phòng mà thân mật quá không ra thể thống gì!
Tôi vui vẻ chấp nhận lựa chọn nằm thẳng ở nhà.
15
Một buổi sáng nọ, tôi đang phơi nắng trong sân.
Nhậm Thời Hoàn chắp tay sau lưng đi tới.
Vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Tôi: “Anh muốn làm gì, nói thẳng ra đi.”
Hắn: “Cái đó, em yêu đương rồi có bí quyết gì truyền lại cho tôi không?”
Tôi cười như không cười nhìn hắn: “Ồ. Tình hình gì đây.”
Hắn gãi đầu: “Là, tôi muốn hỏi làm thế nào để tỏ tình với Lâm Uẩn.”
Tôi suýt nữa thì phun cả ngụm nước trái cây ra: “Hai người không phải sắp đính hôn rồi sao?”
Hắn đỏ mặt: “Nhưng tôi chưa tỏ tình, nói ra chính thức vẫn hơi khó mở lời.”
Tôi liếc xéo hắn: “Anh thích cô ấy từ lâu rồi đúng không? Trước đây bày trò đánh cược, có phải là để mượn cớ tiếp cận cô ấy không? Thật chịu không nổi.”
Tâm tư của hắn bị tôi nói trúng tim đen: “Em đừng nói bậy.”
Tôi: “Thôi được rồi, Nhậm nhị thiếu gia. Hai anh em nhà anh, một người miệng cứng còn hơn một người, da mặt lại mỏng.”
Hắn lẩm bẩm một câu: “Em cũng thế thôi.”
Tôi nhướng mày: “Tôi thế nào?”
Hắn: “Bị anh trai tôi theo đuổi lâu như vậy mới gật đầu.”
Tôi: “Tôi đó gọi là thận trọng, hiểu không?”
Hắn: “Vậy tôi học tập em, bây giờ tôi muốn nói, em xem giúp tôi tin nhắn này có được không?”
Thế là tôi ngồi dưới bóng cây, sửa cho vị thiếu gia nhà giàu này một bài văn tỏ tình nhỏ.
Mười phút sau, hắn nhảy cẫng lên: “Cô ấy đồng ý rồi!”
Tôi bị ồn đến đau cả tai: “Nói nhỏ thôi!”
Không lâu sau, bố mẹ nhà họ Nhậm từ nước ngoài trở về.
Tôi vốn còn hơi căng thẳng, chuẩn bị cả một đống lời thoại đối phó.
Kết quả.
“Cháu chính là Thẩm Diên đúng không? Sớm đã nghe Nghiên Châu nhắc đến! Người thật còn xinh hơn trong ảnh cả trăm lần!”
Tôi bị nói đến ngại ngùng: “Bác gái, bác khách sáo quá ạ.”
“Đúng rồi, hai đứa khi nào kết hôn? Sớm định một ngày đi, trước đây bác còn sợ con trai bác ế cả đời đấy!”
Mẹ Nhậm liếc mắt sang Nhậm Thời Hoàn.
Sắc mặt thay đổi, mắng xối xả một trận:
“Con làm gì từ sớm thế hả? Thích Lâm Uẩn không nói sớm, suốt ngày cãi nhau với người ta. Làm cho hai ông bà già này của chúng tôi se bậy se bạ, lại còn se nhầm nữa chứ!”
Tôi và Lâm Uẩn ở bên cạnh cười đến chảy cả nước mắt.
Nhậm Thời Hoàn cúi đầu ôm mặt: “Mất mặt chết đi được.”
(Hết)