“Vậy cậu cho tớ mượn nửa tháng nhé, để tớ xem có hình thành được thói quen tập luyện không. Nếu được tớ sẽ tự mua một thẻ. Tớ sợ mua trước rồi lại không kiên trì được thì phí tiền.”
Không chịu nổi sự đeo bám dai dẳng của cô ta, tôi đành cho mượn.
Không ngờ, cô ta lại coi nó như thẻ của mình!
“Tớ hỏi quản lý phòng gym rồi, anh ấy nói chỉ hai chúng ta dùng thì cũng được.”
“Một tuần cậu chỉ đi hai ba buổi, thôi cứ để thẻ ở chỗ tớ đi. Lúc nào cậu cần dùng thì hỏi tớ.”
Đến khi tôi thực sự hỏi mượn thẻ, cô ta lại viện đủ lý do.
“Tớ đến nơi rồi, hay mai cậu hãy đi nhé.”
“Hôm qua tớ bận không tập được, ngày mai cũng chưa chắc rảnh, hôm nay cứ để tớ tập đã.”
“Tớ để quên thẻ ở trường rồi, mai mang về cho cậu.”
Kết quả là chiếc thẻ năm đó tôi dùng được vài lần!
Quả nhiên, lần này Lâm Hương Hương thấy tôi mấy lần mặc đồ thể thao ra ngoài, mồ hôi nhễ nhại trở về, liền đánh hơi tìm đến.
“Tiểu Uẩn, cậu có mua thẻ gym à?”
“Ừ.”
“Tối thứ Hai, thứ Tư, thứ Sáu cậu có lớp nên không đi được phải không? Cho tớ mượn đi đi.”
“Được chứ, tớ mua thẻ theo buổi, một trăm rưỡi một lần. Cậu trả tiền theo buổi hay thế nào?”
“Thẻ theo buổi à…” Lâm Hương Hương không ngờ tôi lại đòi tiền: “Thôi, không đi nữa, tớ ở nhà tập theo video cũng được.”
“Ừm.” Tôi giấu kỹ chiếc thẻ năm của mình đi.
Vương Phương đứng bên cạnh chen vào: “Tiểu Uẩn, thẻ của cậu không phải là thẻ năm sao?”
Lâm Hương Hương liếc tôi một cái sắc lẻm.
“Tớ suy nghĩ rồi, thẻ năm không có lợi, đi chẳng được mấy lần, cuối cùng vẫn mua thẻ theo buổi. À đúng rồi, không phải cậu cũng mua thẻ năm lớp nhảy hiện đại sao~”
Tôi vốn không định nói, nhưng cô ta cứ phải xen vào.
Lâm Hương Hương lập tức lao đến chỗ Vương Phương: “Phương Phương, tớ cũng muốn học nhảy hiện đại. Tớ nhớ cậu có lớp vào thứ Ba, thứ Năm, thứ Bảy đúng không, vậy những ngày đó cho tớ mượn đi.”
Vương Phương ấp úng: “Không, không thể hai người dùng chung được.”
“Làm gì có chuyện đó, chỉ cho một người dùng là điều khoản bá vương rồi. Cậu đưa thẻ đây, tớ đi lý luận với giáo viên, nếu không được tớ sẽ khiếu nại! Khiếu nại lên thành phố! Lên tỉnh! Tớ sẽ bóc phốt họ lên mạng xã hội!”
Vương Phương bất đắc dĩ đành phải đưa thẻ cho Lâm Hương Hương.
“Sao cậu biết tớ học lớp nhảy hiện đại?”
Vương Phương khó hiểu hỏi tôi.
Để đề phòng Lâm Hương Hương, cô ấy luôn mặc thường phục đến phòng tập rồi mới thay đồ, tan học lại thay đồ bình thường về.
Video tập nhảy đăng lên mạng xã hội cũng chặn cả ba chúng tôi.
Nếu không phải tôi trùng sinh trở về, tôi cũng tưởng mỗi ngày cô ấy đều ra phòng tự học.
“Tớ có một người bạn học cùng lớp với cậu, cô ấy đăng ảnh chụp chung cả lớp sau giờ học lên mạng. Ơ? Sao cậu không đăng vậy?”
Vương Phương sợ lộ chuyện mình đăng bài nhưng chặn chúng tôi, nên không hỏi thêm nữa, đành tự nhận mình xui xẻo.
03
Đời này, tôi sẽ không để Lâm Hương Hương vặt được một cọng lông nào!
Tôi vốn đã đi làm ở thành phố Cảng, vì học thạc sĩ nên mới nghỉ việc.
Lúc đi làm tôi có một chiếc xe cũ nát.
Kiếp trước, Lâm Hương Hương mượn xe tôi đi ra ngoài.
Bình xăng đầy ắp, lúc trả về không còn một giọt.