Tham gia nhóm Facebook ❤️
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
Trùng Sinh Trừng Trị Bạn Cùng Phòng Cực Phẩm
Chương 3
Cô ta còn chê bai: “Xe của cậu điều hòa chẳng mát gì cả, lái mà mồ hôi nhễ nhại, làm trôi hết lớp trang điểm của tớ.”
Cô ta nói vậy, tôi cũng ngại không dám đòi chia tiền xăng.
Lần này, tôi không để họ biết tôi có xe.
Sữa tắm và dầu gội tôi dùng đều là loại vài trăm tệ một chai.
Thỉnh thoảng sau khi cô ta tắm xong, tôi lại ngửi thấy mùi sản phẩm của mình.
Băng vệ sinh và giấy ăn của tôi hết cực nhanh.
Tôi từng tìm thấy một sợi tóc vàng trong hũ kem dưỡng da của mình, trong khi tóc tôi màu đen.
Sau khi chết, oan hồn tôi không siêu thoát, mới biết Lâm Hương Hương dùng kem mắt của tôi để bôi tay, dùng kem mặt của tôi để bôi gót chân.
Cô ta còn dùng cả lăn khử mùi của tôi, trong khi cô ta bị hôi nách.
Cuối cùng, tôi cũng bị lây.
Phải tốn mấy nghìn tệ đi phẫu thuật mới chữa khỏi.
Đời này, tôi mua một chiếc két sắt, cất hết đồ dùng cá nhân vào trong, lúc nào dùng mới lấy ra.
Lâm Hương Hương khó chịu hỏi tôi: “Tiểu Uẩn, sao lại phải khóa đồ lại thế, sợ chúng tớ dùng của cậu à?”
Tôi đáp: “Không phải, chỉ sợ cậu dùng thôi.”
“Cậu!” Lâm Hương Hương tức tối: “Tớ thèm vào mà dùng đồ của cậu, tớ toàn dùng hàng hiệu thôi!”
Cô ta đúng là biết hàng, vì tôi đã đi làm vài năm nên có chút điều kiện kinh tế, đồ dùng đắt tiền hơn ba sinh viên mới ra trường như họ.
Cô ta chỉ chuyên chọn đồ của tôi để dùng.
Tôi liếc nhìn đống sản phẩm “ba không” mà cô ta mua từ các shop online trên mạng. Trước đây cô ta toàn dùng đồ của tôi, chưa bao giờ dùng đồ của mình.
Lần này xem cô ta ngày ngày dùng mấy thứ đó, da dẻ còn có thể láng mịn được không!
Cái cân sức khỏe tôi cũng phải cho vào két sắt.
Kiếp trước, khi tôi ra ngoài, dữ liệu cân nặng không phải của tôi cứ được tải lên điện thoại.
Vốn dĩ tôi cũng mặc kệ, cái cân dùng chung cũng không sao.
Nhưng Lâm Hương Hương bị nấm chân và nấm móng! Dùng xong cân của tôi không bao giờ lau sạch.
Ban đầu tôi không biết, đến khi bị lây mới phát hiện ra.
Sau này tốn rất nhiều tiền bạc và thời gian mới chữa khỏi hoàn toàn.
Máy sấy tóc cũng phải cho vào két.
Kiếp trước, cô ta dùng máy sấy của tôi để sấy lông nách và vùng kín.
Tôi dùng để sấy tóc mà lúc nào cũng thấy có mùi lạ.
Máy giặt cũng phải cất.
Đồ lót và tất của tôi đều tự giặt tay, còn Lâm Hương Hương thì ném hết vào máy giặt chung.
Kiếp trước, tôi bị cô ta lây bệnh phụ khoa.
Lại tốn thêm mấy nghìn tệ để chữa trị.
Trong quá trình điều trị còn bị một bác sĩ ác miệng mỉa mai rằng đời sống cá nhân của tôi không sạch sẽ, khiến tinh thần tôi bị tổn thương nặng nề.
Bình nước lọc cũng phải cất.
Lâm Hương Hương nói cô ta không cần uống nước bình, lấy nước ở trường về là đủ.
Thế nhưng cô ta mua một cái bình 5 lít, ngày nào cũng sang chỗ tôi lấy trộm nước.
Một mình tôi mà một bình nước 20 lít hai ngày đã cạn đáy.
Cuối cùng, vì có quá nhiều thứ cần cất, tôi dồn hết tất cả vào tủ quần áo.
Mua một cái khóa thật to, khóa chặt tủ lại.
04
Đang lúc tôi bận rộn sắp xếp đồ đạc vào tủ, shipper gọi điện đến hỏi đường.
Lâm Hương Hương nói với shipper: “Lúc anh lên đây, tiện thể ra cổng khu nhà mua giúp em một chai nước giặt, một bịch giấy cuộn, một cái ghế gấp, hai mươi cái móc quần áo…”
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰