Shipper ngắt lời cô ta: “Không kịp đâu ạ, tôi mà đi mua đồ cho cô thì sẽ trễ đơn hàng sau, quá giờ khách sẽ đánh giá kém!”
“Anh không mua cho tôi thì bây giờ tôi đánh giá kém luôn!” Lâm Hương Hương gào lên. Cô ta rất thích ra oai tác quái với những người làm trong ngành dịch vụ như shipper hay nhân viên phục vụ.
Cuối cùng, shipper chỉ đồng ý mua giúp nước giặt và ghế gấp.
Shipper hổn hển mang đồ lên, Lâm Hương Hương xị mặt ra nhận rồi lại la lớn: “Nguội hết rồi!”
Shipper kêu khổ: “Tôi còn phải đi mua đồ cho cô, không bị đổ ra là may lắm rồi, cô gái.”
Lâm Hương Hương nhận đồ rồi định đóng cửa, shipper chặn lại: “Tiền mua đồ… tổng cộng là 56.8 tệ.”
“Biết rồi!” Lâm Hương Hương bực bội lôi ra một nắm tiền nhàu nát: “Đồ ăn của tôi nguội hết rồi, tôi không tính toán với anh. Đồ cũng không mua đủ, tôi cũng cho qua. Thôi chỗ này bỏ phần lẻ đi, đưa anh năm mươi.”
Shipper tức đến bật cười: “Cô bỏ lẻ cũng nhiều quá nhỉ, 6.8 tệ tôi phải chạy hai đơn mười cây số đấy. Cô không đưa thì tôi không đi, cùng lắm mấy đơn sau tôi không giao nữa!”
“Thêm cho anh năm tệ! Đừng lằng nhằng nữa, nói nữa tôi báo cảnh sát!”
Lương Na nghe tiếng động liền ló đầu ra khỏi phòng, hiểu qua loa sự việc rồi khuyên shipper: “Thôi thôi, có 1.8 tệ mà cãi nhau ở đây làm gì, anh đừng bắt nạt con gái chúng tôi.”
“Đúng đấy! Lì lợm ở ký túc xá nữ chúng tôi không đi, tôi sẽ khiếu nại lên tổng công ty của anh!” Lâm Hương Hương càng lên mặt.
Shipper đành nhận năm tệ, vừa đi vừa chửi rủa.
Mở hộp đồ ăn ra, Lâm Hương Hương lại tức giận la hét.
Mọi người xúm lại: “Sao thế? Trong đồ ăn có côn trùng à?”
“Rõ ràng mình đã dặn họ đổi Coca thành gà rán rồi! Mình đã ghi chú là không muốn uống Coca lạnh!”
“Vậy sao cậu lại đặt combo có Coca?” Lương Na không hiểu.
“Tất cả các combo đều có Coca thì combo mới được giảm giá chứ. Không được, mình phải hỏi cho ra lẽ!”
Lâm Hương Hương gọi điện đến cửa hàng hamburger:
“Các người không đọc ghi chú à? Gọi quản lý ra đây nghe máy!”
“Tôi đã dặn đổi Coca thành gà rán, tại sao không đổi? Nhân viên mù hay cố tình gây khó dễ cho tôi?”
“Combo cố định cái gì, quy định của tổng công ty cái gì? Tôi là khách hàng! Yêu cầu của khách hàng các người phải đáp ứng, cũng đâu có gì vô lý đâu!”
“Gà rán với Coca cũng chỉ chênh nhau hơn chục tệ, doanh thu một ngày của các người mấy nghìn, mấy vạn, chục tệ là số lẻ thôi mà. Vì chục tệ mà nhận đánh giá kém thì có đáng không?”
“Bây giờ anh cho người giao một phần gà rán đến đây ngay, nếu không tôi sẽ đến cửa hàng của anh làm loạn! Cho tất cả khách hàng biết cửa hàng các người ỷ lớn hiếp nhỏ, điều khoản bá vương, bắt khách không uống được Coca phải uống!”
“Sức khỏe của tôi rất yếu, uống Coca vào sẽ đau bụng, lúc đó xảy ra chuyện gì các người có chịu trách nhiệm không?”
Sau một hồi đấu khẩu, quản lý nhà hàng đề nghị tặng cô ta vài phiếu giảm giá để lần sau đến cửa hàng sử dụng.
“Lần này anh không làm tôi hài lòng thì làm gì có lần sau? Hôm nay anh không giải quyết chuyện Coca này thì tôi sẽ không để yên cho anh đâu!”
Cuối cùng, quản lý đã kết bạn WeChat với Lâm Hương Hương, tự bỏ tiền túi ra hoàn lại cho cô ta bữa ăn này.
Lâm Hương Hương đắc ý nói với chúng tôi đang chết lặng: “Voucher cũng lấy được rồi, hihi. Thấy thái độ của quản lý cũng được nên tôi không bắt anh ta bồi thường tổn thất tinh thần nữa đấy, hừ!”
05
Ngoại trừ tôi đã sống ở thành phố Cảng vài năm, ba người họ đều là người mới đến.
Họ nhờ tôi cuối tuần dẫn mọi người đi tham quan điểm du lịch nổi tiếng nhất ở địa phương.
Chúng tôi dậy từ sớm, đến giữa trưa thì lên tới đỉnh núi.